요한복음2

작성 2016-06-10 19:26:30, 조회 278 베트남 요한복음pastors


Giăng

Ban Dich 2011 (BD2011)

1 Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở với Ðức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Ðức Chúa Trời. Ngài ở với Ðức Chúa Trời từ ban đầu. Mọi vật do Ngài tạo nên; chẳng vật chi đã được tạo nên mà không bởi Ngài. Trong Ngài có sự sống, và sự sống là ánh sáng của nhân loại. Ánh sáng chiếu vào bóng tối, và bóng tối chẳng áp đảo được ánh sáng.

Có một người được Ðức Chúa Trời sai đến tên là Giăng. Ông đến để làm nhân chứng; ông làm chứng về ánh sáng, để nhờ ông mọi người có thể tin. Ông không phải là ánh sáng, nhưng ông đến để làm chứng về ánh sáng. Ðó là ánh sáng thật đã đến thế gian soi sáng mọi người.

10  Ngài đã vào thế gian, thế gian đã được tạo nên bởi Ngài, nhưng thế gian chẳng nhận biết Ngài. 11  Ngài đã đến với dân Ngài, nhưng dân Ngài không tin nhận Ngài. 12  Nhưng hễ ai tin nhận Ngài, tức những ai tin vào danh Ngài, Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Ðức Chúa Trời. 13  Ðó là những người được sinh ra không bởi huyết thống, không bởi dục vọng xác thịt, không bởi ý người, nhưng bởi Ðức Chúa Trời.

14  Ngôi Lời đã trở nên xác thịt và ngự giữa chúng ta. Chúng tôi đã chiêm ngưỡng vinh quang Ngài, vinh quang của Con Một đến từ Ðức Chúa Cha, tràn đầy ân sủng và chân lý.

15  Giăng đã làm chứng về Ngài và kêu lên rằng, “Ðây là Ðấng tôi đã nói, ‘Ðấng đến sau tôi cao trọng hơn tôi, vì Ngài hiện hữu trước tôi.’”

16  Từ sự sung mãn của Ngài tất cả chúng ta đã nhận ân sủng, hết hồng ân nầy đến hồng ân khác. 17  Luật Pháp đã được ban cho qua Mô-sê, nhưng ân sủng và chân lý đến từ Ðức Chúa Jesus Christ. 18  Chưa hề có ai thấy Ðức Chúa Trời bao giờ, ngoại trừ Con Một của Ðức Chúa Trời, Ðấng ở trong lòng Ðức Chúa Cha, Ngài đã giải thích cho chúng ta biết về Ðức Chúa Cha.

19  Ðây là lời chứng của Giăng khi người Do-thái phái mấy vị tư tế và người Lê-vi từ Giê-ru-sa-lem đến gặp ông và hỏi, “Ông là ai?”

20  Giăng xưng nhận và chẳng chối chi hết. Ông xưng nhận, “Tôi không phải là Ðấng Christ.”

21  Họ lại hỏi, “Vậy ông là ai? Ông có phải là Ê-li-gia chăng?”

Ông đáp, “Không phải.”

“Ông có phải là một đấng tiên tri chăng?”

Ông trả lời, “Không.”

22  Họ hỏi tiếp, “Vậy thì ông là ai? Xin ông nói cho chúng tôi biết để chúng tôi trở về báo cáo cho những người đã sai chúng tôi. Ông tự cho mình là ai?”

23  Giăng đáp, “Tôi là tiếng kêu trong đồng hoang rằng, ‘Hãy làm bằng phẳng đường cho Chúa,’ như đấng Tiên Tri I-sa-gia đã nói.”

24  Trong những người được sai đến có mấy người Pha-ri-si. 25  Họ hỏi Giăng, “Nếu ông không phải là Ðấng Christ, cũng không phải là Ê-li-gia, và không phải là một đấng tiên tri, ông lấy tư cách gì làm báp-têm?”

26  Giăng trả lời, “Tôi làm báp-têm bằng nước, nhưng có một Ðấng ở giữa các người mà các người không biết. 27  Ngài là Ðấng đến sau tôi, tôi không xứng đáng mở dây giày cho Ngài.”

28  Những điều ấy đã xảy ra tại Bê-tha-ni, bên kia Sông Giô-đanh, nơi Giăng làm báp-têm.

Chiên Con của Ðức Chúa Trời

29  Hôm sau khi Giăng thấy Ðức Chúa Jesus đang tiến về phía mình, ông nói, “Kìa, Chiên Con của Ðức Chúa Trời, Ðấng cất đi tội lỗi của thế gian! 30  Ấy là về Ngài mà tôi đã nói, ‘Ðấng đến sau tôi cao trọng hơn tôi, vì Ngài hiện hữu trước tôi.’ 31  Tôi không biết Ngài, nhưng vì để Ngài được bày tỏ cho dân I-sơ-ra-ên, tôi đã đến làm báp-têm bằng nước.”

32  Giăng làm chứng tiếp, “Tôi đã thấy Ðức Thánh Linh từ trời ngự xuống trên Ngài như một chim bồ câu và cứ ở trên Ngài. 33  Tôi không biết Ngài, nhưng Ðấng sai tôi làm báp-têm bằng nước đã bảo tôi rằng, ‘Hễ ngươi thấy ai mà Ðức Thánh Linh ngự xuống và cứ ở trên thì đó là Ðấng sẽ làm báp-têm bằng Ðức Thánh Linh.’ 34  Vì tôi đã thấy như thế, nên tôi làm chứng rằng người nầy là Con Ðức Chúa Trời.”

35  Hôm sau Giăng đang đứng với hai môn đồ của ông, 36  khi thấy Ðức Chúa Jesus đi qua, ông nói, “Kìa, Chiên Con của Ðức Chúa Trời!”

37  Hai môn đồ nghe ông nói thế, họ đi theo Ðức Chúa Jesus. 38  Ðức Chúa Jesus quay lại và thấy hai người theo mình, Ngài hỏi, “Các ngươi tìm gì?”

Họ trả lời Ngài, “Ra-bi! (nghĩa là, Thưa Thầy!) Thầy ở đâu?”

39  Ngài trả lời họ, “Hãy đến xem.”

Họ đến và thấy chỗ Ngài ở, và họ ở lại với Ngài hôm đó, vì lúc ấy đã khoảng bốn giờ chiều.

40  Một trong hai người đã nghe Giăng nói và đi theo Ngài là Anh-rê em của Si-môn Phi-rơ. 41  Trước hết, Anh-rê đi tìm anh của ông là Si-môn và nói, “Chúng tôi đã gặp Ðấng Ma-si-a” (nghĩa là Ðấng Christ). 42  Rồi ông dẫn anh của ông đến Ðức Chúa Jesus.

Ðức Chúa Jesus nhìn Si-môn và nói, “Ngươi là Si-môn con của Giăng. Ngươi sẽ được gọi là Sê-pha (nghĩa là Phi-rơ ).”

43  Hôm sau Ðức Chúa Jesus quyết định đến Ga-li-lê; Ngài tìm Phi-líp và nói với ông, “Hãy theo Ta.” 44  Phi-líp là người ở Bết-sai-đa, đồng thành với Anh-rê và Phi-rơ. 45  Phi-líp tìm Na-tha-na-ên và nói với ông, “Chúng tôi đã gặp Ðấng mà Mô-sê đã viết trong Luật Pháp, và Các Tiên Tri cũng đã viết về Ngài, Ðức Chúa Jesus ở Na-xa-rét, con của Giô-sép.”

46  Na-tha-na-ên nói với ông, “Có gì tốt ra từ Na-xa-rét sao?”

Phi-líp đáp, “Mời bạn đến xem.”

47  Ðức Chúa Jesus thấy Na-tha-na-ên đến với mình, Ngài nói về ông, “Ðây là một người I-sơ-ra-ên thật, trong người ấy chẳng có điều chi gian dối.”

48  Na-tha-na-ên hỏi Ngài, “Làm sao Thầy biết con?”

Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với ông, “Trước khi Phi-líp gọi ngươi, khi ngươi ở dưới cây vả, Ta đã thấy ngươi.”

49  Na-tha-na-ên nói với Ngài, “Thưa Thầy, Thầy thật là Con Ðức Chúa Trời, Thầy là Vua của I-sơ-ra-ên.”

50  Ðức Chúa Jesus đáp lời và nói với ông, “Vì Ta nói với ngươi rằng Ta đã thấy ngươi dưới cây vả, nên ngươi tin phải không? Ngươi sẽ thấy những việc lớn hơn thế.” 51  Ðoạn Ngài nói tiếp với ông, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, các ngươi sẽ thấy trời mở ra, và các thiên sứ của Ðức Chúa Trời cất lên và ngự xuống trên Con Người.”

Giăng 2

Ban Dich 2011 (BD2011)

2 Qua ngày thứ ba, có một tiệc cưới tại Ca-na, trong miền Ga-li-lê, và mẹ của Ðức Chúa Jesus có ở đó. Ðức Chúa Jesus và các môn đồ Ngài cũng được mời đến dự tiệc cưới. Vừa khi thiếu rượu, mẹ của Ðức Chúa Jesus nói với Ngài, “Họ hết rượu rồi.”

Ðức Chúa Jesus nói với bà, “Mẹ à, mẹ và con phải lo việc nầy sao? Chưa đến giờ của con mà.”

Mẹ Ngài nói với những người giúp việc, “Hễ Người bảo chi, các bạn hãy làm theo.”

Lúc ấy tại đó có sáu chum bằng đá để dùng trong tục lệ thanh tẩy của người Do-thái, mỗi chum chứa khoảng một trăm lít nước. Ðức Chúa Jesus bảo họ, “Hãy đổ nước đầy các chum nầy.” Họ đổ nước đầy tới miệng. Ngài lại bảo, “Bây giờ hãy múc ra và đem đến người quản tiệc.” Họ múc ra và đem đến người quản tiệc. Khi người quản tiệc nếm thì nước đã biến thành rượu rồi, và ông không biết rượu ấy từ đâu mà có, nhưng mấy người giúp việc đã múc nước thì biết rõ. Người quản tiệc gọi chàng rể đến 10  và nói, “Mọi người đều đãi rượu ngon trước, sau khi quan khách đã ngà ngà say mới đem rượu thường ra, còn anh lại giữ rượu ngon đến giờ nầy!”

11  Ðức Chúa Jesus đã làm phép lạ đầu tiên ấy tại Ca-na, trong miền Ga-li-lê. Ngài bày tỏ vinh hiển của Ngài, và các môn đồ Ngài tin Ngài.

12  Sau đó Ngài, mẹ Ngài, các em trai Ngài, và các môn đồ Ngài đi xuống Ca-phác-na-um. Họ ở lại đó ít ngày.

13  Gần đến Lễ Vượt Qua của người Do-thái, Ðức Chúa Jesus đi lên Giê-ru-sa-lem. 14  Ngài thấy trong đền thờ những kẻ buôn bán bò, chiên, bồ câu, và những người ngồi đổi tiền. 15  Ngài lấy dây nhỏ bện thành cái roi, rồi đuổi họ, cùng với chiên và bò, ra khỏi đền thờ. Ngài đổ bạc và lật bàn của những người đổi tiền. 16  Ngài nói với những người bán bồ câu rằng, “Hãy đem những thứ nầy ra khỏi đây. Ðừng biến nhà Cha Ta thành nơi buôn bán.”

17  Các môn đồ Ngài nhớ lại những gì đã chép rằng,

“Lòng nhiệt thành về nhà Chúa sẽ

thiêu đốt con.”

18  Người Do-thái cất tiếng hỏi Ngài, “Thầy có phép lạ gì cho chúng tôi thấy để chứng tỏ Thầy có quyền làm những điều nầy?”

19  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Hãy phá đền thờ nầy đi, trong ba ngày Ta sẽ dựng nó lại.”

20  Bấy giờ người Do-thái nói, “Ðền thờ nầy mất bốn mươi sáu năm mới xây xong, mà Thầy sẽ dựng lại trong ba ngày sao?” 21  Nhưng đền thờ Ngài nói chỉ về thân thể Ngài. 22  Vì thế sau khi Ngài từ cõi chết sống lại, các môn đồ Ngài nhớ lại Ngài đã nói điều nầy; họ tin Kinh Thánh và tin những lời Ðức Chúa Jesus đã nói.

23  Khi Ðức Chúa Jesus ở Giê-ru-sa-lem trong dịp Lễ Vượt Qua, trong kỳ lễ nhiều người tin danh Ngài vì thấy những phép lạ Ngài làm. 24  Nhưng Ðức Chúa Jesus không tin họ, vì Ngài biết rõ mọi người. 25  Ngài không cần ai làm chứng về người nào, vì Ngài thấu hiểu mọi sự trong lòng người.

Giăng 3

Ban Dich 2011 (BD2011)

3 Trong vòng những người Pha-ri-si có một người tên là Ni-cô-đem, một người lãnh đạo dân Do-thái. Ban đêm ông đến gặp Ngài và nói với Ngài, “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là giáo sư đến từ Ðức Chúa Trời, vì không ai có thể làm những phép lạ Thầy đã làm nếu Ðức Chúa Trời không ở cùng.”

Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với ông, “Quả thật, quả thật, Ta nói với ngươi, nếu một người chẳng được sinh lại, người ấy không thể thấy vương quốc Ðức Chúa Trời.”

Ni-cô-đem nói với Ngài, “Làm sao một người già có thể sinh lại được? Có thể nào người ấy trở vào lòng mẹ lần thứ hai để được sinh ra sao?”

Ðức Chúa Jesus đáp, “Quả thật, quả thật, Ta nói với ngươi, nếu một người không được sinh ra bởi nước và Ðức Thánh Linh, người ấy không thể vào vương quốc Ðức Chúa Trời. Hễ chi sinh bởi xác thịt là xác thịt, hễ chi sinh bởi Ðức Thánh Linh là linh. Chớ ngạc nhiên về điều Ta nói với ngươi rằng các ngươi phải được sinh lại. Gió muốn thổi đi đâu thì thổi; ngươi nghe tiếng gió nhưng không biết gió từ đâu đến và sẽ đi đâu. Ai được sinh ra bởi Ðức Thánh Linh thì cũng như vậy.”

Ni-cô-đem đáp lời và nói với Ngài, “Làm sao những điều ấy có thể xảy ra được?”

10  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với ông, “Ngươi là giáo sư của dân I-sơ-ra-ên mà không biết những điều ấy sao? 11  Quả thật, quả thật, Ta nói với ngươi, Chúng Ta nói điều Chúng Ta biết và làm chứng điều Chúng Ta thấy, nhưng các ngươi không chấp nhận những lời chứng của Chúng Ta. 12  Nếu Ta nói với các ngươi những việc dưới đất mà các ngươi không tin, làm sao các ngươi sẽ tin nếu Ta nói những việc trên trời? 13  Chưa ai lên trời bao giờ ngoại trừ Con Người, Ðấng từ trời xuống. 14  Như Mô-sê treo con rắn lên trong đồng vắng thế nào, Con Người cũng bị treo lên thể ấy, 15  để ai tin Người có thể có sự sống đời đời. 16  Vì Ðức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, để ai tin Con ấy không bị chết mất nhưng có sự sống đời đời. 17  Vì Ðức Chúa Trời sai Con Ngài đến thế gian không để lên án thế gian, nhưng để thế gian được cứu nhờ Con ấy. 18  Ai tin Con ấy không bị lên án, nhưng ai không tin đã bị kết án rồi, vì đã không tin đến danh Con Một của Ðức Chúa Trời. 19  Bản án đó là thế nầy: ánh sáng đã vào thế gian, nhưng người ta yêu chuộng bóng tối hơn ánh sáng, vì các việc làm của họ là gian tà. 20  Phàm ai hành động gian tà đều ghét ánh sáng và không đến với ánh sáng, vì sợ các việc làm của mình bị lộ ra. 21  Nhưng ai làm điều chân thật thì đến với ánh sáng, để các việc làm của mình có thể được tỏ ra, vì đã được thực hiện trong Ðức Chúa Trời.”

22  Sau những việc ấy, Ðức Chúa Jesus và các môn đồ Ngài đến miền Giu-đê. Ngài và các môn đồ Ngài ở lại đó và làm báp-têm. 23  Khi ấy Giăng cũng đang làm báp-têm tại Ê-nôn, gần Sa-lim, vì chỗ đó có nhiều nước, và người ta kéo đến để được báp-têm. 24  Lúc ấy Giăng chưa bị tù.

25  Bấy giờ có cuộc tranh luận xảy ra giữa các môn đồ của Giăng với người Do-thái về lễ thanh tẩy. 26  Họ đến với Giăng và nói với ông, “Thưa thầy, Người đã ở với thầy bên kia Sông Giô-đanh, Người mà thầy đã làm chứng cho, kìa, Người ấy đang làm báp-têm, và mọi người kéo đến với Người ấy.”

27  Giăng trả lời và nói, “Nếu chẳng từ trời ban cho, không ai nhận được gì. 28  Chính anh em làm chứng cho tôi rằng tôi đã nói: Tôi không phải là Ðấng Christ, nhưng tôi chỉ là người được sai đến trước Ngài. 29  Ai có cô dâu mới là chàng rể. Bạn của chàng rể chỉ đứng, lắng nghe, và rất đỗi vui mừng khi nghe tiếng chàng rể. Ðó là niềm vui của tôi và bây giờ đã được trọn. 30  Ngài phải được tôn lên, còn tôi phải hạ xuống.”

31  Ðấng đến từ trên thì trên tất cả. Người ra từ đất là thuộc về đất, và nói những việc thuộc về đất. Ðấng đến từ trời thì trên tất cả. 32  Ngài làm chứng về những gì Ngài đã thấy và nghe; tiếc rằng không ai tin nhận lời chứng của Ngài. 33  Người nào tin nhận lời chứng của Ngài đều xác nhận rằng Ðức Chúa Trời là thật. 34  Ðấng Ðức Chúa Trời sai đến rao báo sứ điệp của Ðức Chúa Trời, vì Ðức Chúa Trời ban Ðức Thánh Linh vô hạn. 35  Cha thương Con và đã giao mọi sự trong tay Con. 36  Ai tin Con có sự sống đời đời; ai không chịu tin Con sẽ chẳng thấy sự sống đâu, nhưng cơn thịnh nộ của Ðức Chúa Trời vẫn ở trên người đó.

Giăng 4

Ban Dich 2011 (BD2011)

4 Khi Chúa được báo rằng người Pha-ri-si đã nghe đồn, “Ðức Chúa Jesus đã thu nhận môn đồ và làm báp-têm nhiều người hơn Giăng,” (thật ra, không phải chính Ðức Chúa Jesus đã làm báp-têm, nhưng các môn đồ Ngài làm), Ngài rời miền Giu-đê và trở lại miền Ga-li-lê. Ngài cần phải đi qua miền Sa-ma-ri. Ngài đến một thành trong miền Sa-ma-ri tên là Si-kha, gần cánh đồng Gia-cốp đã cho Giô-sép con trai ông. Tại đó có cái giếng Gia-cốp. Vì đi đường mệt mỏi, nên Ðức Chúa Jesus ngồi nghỉ bên giếng. Lúc ấy vào khoảng mười hai giờ trưa.

Một bà người Sa-ma-ri đi ra lấy nước. Ðức Chúa Jesus nói với bà, “Xin cho Ta uống ít nước.” Lúc đó các môn đồ Ngài đã vào trong thành để mua thức ăn.

Người đàn bà Sa-ma-ri trả lời Ngài, “Làm sao ông, một người Do-thái, lại hỏi tôi, một phụ nữ Sa-ma-ri, để xin nước uống?” (Số là người Do-thái không giao thiệp với người Sa-ma-ri).

10  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với bà, “Nếu bà biết tặng phẩm của Ðức Chúa Trời và biết người nói với bà, ‘Xin cho Ta uống ít nước’ là ai, có lẽ bà sẽ hỏi Người ấy, và Người ấy sẽ cho bà nước hằng sống.”

11  Bà ấy nói với Ngài, “Thưa ông, ông không có gàu, còn giếng thì sâu. Vậy ông lấy đâu ra được nước hằng sống ấy? 12  Không lẽ ông lớn hơn tổ phụ Gia-cốp của chúng tôi, người đã để lại cho chúng tôi giếng nầy, mà chính ông ta, con cháu ông ta, và các bầy súc vật của ông ta đã uống sao?”

13  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với bà, “Ai uống nước nầy sẽ khát lại, 14  nhưng ai uống nước Ta cho sẽ không bao giờ khát nữa. Nước Ta cho sẽ thành một mạch nước trong người ấy tuôn ra đến sự sống đời đời.”

15  Người đàn bà nói với Ngài, “Thưa ông, xin cho tôi nước ấy, để tôi sẽ không khát và khỏi đến đây lấy nước nữa.”

16  Ðức Chúa Jesus nói với bà, “Hãy đi, gọi chồng bà đến đây.”

17  Người đàn bà trả lời và nói, “Tôi không có chồng.”

Ðức Chúa Jesus nói với bà, “Bà nói, ‘Tôi không có chồng’ là đúng lắm, 18  vì bà đã có năm đời chồng, còn người bà hiện đang chung sống không phải là chồng bà. Ðiều bà nói thật đúng lắm.”

19  Người đàn bà nói với Ngài, “Thưa ông, tôi nhận thấy rằng ông là một đấng tiên tri. 20  Tổ phụ chúng tôi đã thờ phượng trên núi nầy, còn quý ông lại bảo Giê-ru-sa-lem mới là nơi phải đến thờ phượng.”

21  Ðức Chúa Jesus nói với bà, “Nầy bà, hãy tin Ta, giờ sắp đến khi các ngươi sẽ thờ phượng Cha không trên núi nầy và cũng không tại Giê-ru-sa-lem. 22  Các ngươi thờ phượng Ðấng các ngươi không biết. Chúng Ta thờ phượng Ðấng Chúng Ta biết, vì ơn cứu rỗi đến từ người Do-thái. 23  Nhưng giờ đến và bây giờ đã đến, khi những người thờ phượng thật sẽ thờ phượng Cha bằng tâm linh và sự thật, vì Cha tìm kiếm những người thờ phượng Ngài như vậy. 24  Ðức Chúa Trời là thần linh, nên ai thờ phượng Ngài phải thờ phượng bằng tâm linh và sự thật.”

25  Người đàn bà nói với Ngài, “Tôi biết rằng Ðấng Ma-si-a, cũng gọi là Ðấng Christ, sẽ đến. Khi Ngài đến, Ngài sẽ giãi bày mọi sự cho chúng ta.”

26  Ðức Chúa Jesus nói với bà, “Ta, người đang nói với ngươi, chính là Ðấng ấy.”

27  Vừa lúc đó các môn đồ Ngài trở lại, họ ngạc nhiên vì thấy Ngài nói chuyện với một phụ nữ, nhưng không ai hỏi Ngài, “Thầy cần gì?” hoặc “Tại sao Thầy nói chuyện với bà ấy?”

28  Người đàn bà để vò nước lại bên giếng, trở vào thành, và nói với mọi người, 29  “Hãy đến xem, một người đã nói với tôi mọi điều tôi đã làm. Người ấy chẳng phải là Ðấng Christ sao?” 30  Dân từ trong thành túa ra và đến với Ngài.

31  Trong khi ấy các môn đồ cứ mời Ngài, “Thưa Thầy, xin Thầy dùng một ít thức ăn.”

32  Nhưng Ngài trả lời họ, “Ta có thứ thức ăn mà các ngươi không biết.”

33  Vậy các môn đồ Ngài nói với nhau, “Không lẽ đã có ai đem thức ăn mời Thầy dùng rồi sao?”

34  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Thức ăn của Ta là làm theo ý muốn của Ðấng đã sai Ta và hoàn tất công việc của Ngài. 35  Các ngươi chẳng nói rằng, ‘Còn bốn tháng nữa là đến mùa gặt’ sao? Nầy, Ta nói với các ngươi, hãy ngước mắt lên và nhìn vào cánh đồng. Kìa đồng lúa đã chín vàng, sẵn sàng để được gặt. 36  Người đi gặt lãnh tiền công và thu hoa lợi vào sự sống đời đời, để cả người gieo lẫn kẻ gặt đều vui mừng. 37  Rồi đây câu tục ngữ ‘Người nầy gieo, kẻ khác gặt’ là đúng. 38  Ta sai các ngươi đến gặt nơi các ngươi không tốn công sức làm việc. Người khác đã lao động vất vả, và các ngươi vào gặt lấy công lao của họ.”

39  Nhiều người Sa-ma-ri ở thành đó tin Ngài vì lời làm chứng của người đàn bà, “Người ấy đã nói với tôi mọi điều tôi đã làm.”

40  Vì thế khi những người Sa-ma-ri đến với Ngài, họ mời Ngài ở lại với họ, và Ngài đã ở lại đó hai ngày. 41  Có đông người nữa tin Ngài vì được nghe lời Ngài. 42  Họ nói với người đàn bà, “Bây giờ chúng tôi tin, không phải vì lời của chị, nhưng vì chính chúng tôi đã được nghe Ngài, và chúng tôi biết rằng Người nầy đúng là Ðấng Giải Cứu của thế gian.”

43  Sau hai ngày, Ngài rời nơi đó để đến Ga-li-lê. 44  Vì chính Ðức Chúa Jesus đã xác nhận rằng đấng tiên tri không được tôn trọng trong quê hương mình. 45  Khi Ngài vừa đến Ga-li-lê, người Ga-li-lê ra đón Ngài niềm nở, bởi họ đã thấy những việc Ngài làm tại Giê-ru-sa-lem trong kỳ lễ, vì họ cũng đã đi dự lễ.

46  Sau đó Ngài trở lại Ca-na trong miền Ga-li-lê, nơi Ngài đã hóa nước thành rượu. Tại đó có một quan trong triều; ông ấy có cậu con trai bị bịnh, đang nằm dưỡng bịnh tại Ca-phác-na-um. 47  Khi ông nghe Ðức Chúa Jesus đã rời Giu-đê để về Ga-li-lê, ông đi đón Ngài và khẩn khoản mời Ngài xuống chữa bịnh cho con ông, vì nó sắp chết.

48  Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Nếu các ngươi không thấy các dấu kỳ và phép lạ, có lẽ các ngươi đã không tin.”

49  Quan ấy thưa với Ngài, “Lạy Thầy, xin Thầy vui lòng đến trước khi con tôi qua đời.”

50  Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Ngươi về đi; con ngươi sẽ sống.”

Người ấy tin lời Ðức Chúa Jesus nói với mình, ông lên đường trở về. 51  Trong khi ông còn đi đường, các đầy tớ của ông đến đón và nói, “Con của chủ sống.”

52  Ông hỏi họ đứa trẻ đã khỏe lại vào giờ nào. Họ trả lời, “Hôm qua, vào lúc một giờ chiều cơn sốt đã lìa cậu ấy.” 53  Người cha nhận biết rằng chính giờ đó Ðức Chúa Jesus đã nói với ông, “Con ngươi sẽ sống.” Do đó chính ông và cả nhà ông đều tin.

54  Ðây là phép lạ thứ hai Ðức Chúa Jesus đã làm khi Ngài từ miền Giu-đê trở về miền Ga-li-lê.

Giăng 5

Ban Dich 2011 (BD2011)

5 Sau những việc đó có một lễ của người Do-thái, Ðức Chúa Jesus đi lên Giê-ru-sa-lem. Thuở ấy tại Cổng Chiên ở Giê-ru-sa-lem có một cái ao, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Bết-xa-tha; quanh ao có năm vòm hành lang. Dưới các vòm hành lang ấy có nhiều người bịnh tật, đui mù, què quặt, và bại xuội nằm la liệt. [Họ ở đó chờ nước động, vì họ tin rằng thỉnh thoảng có một thiên sứ của Chúa ngự xuống ao, quậy cho nước động, và khi nước động, ai xuống ao trước hết, bất kỳ mắc bịnh gì, sẽ được chữa lành.]

Tại đó có một người đã bị bịnh ba mươi tám năm. Ðức Chúa Jesus thấy ông nằm đó và biết ông ở đó đã lâu, Ngài hỏi ông, “Ngươi muốn được lành không?”

Người bịnh trả lời Ngài, “Thưa Ngài, tôi không có ai giúp đem xuống ao mỗi khi nước động; trong khi tôi lê thân đến ao, đã có người khác bước xuống trước tôi rồi.”

Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Hãy đứng dậy, vác chõng của ngươi và bước đi.” Ngay lập tức người bịnh được lành; ông đứng dậy vác chõng của ông và bước đi.

Nhưng hôm ấy lại nhằm vào ngày Sa-bát, 10  vì thế người Do-thái nói với người được chữa lành, “Hôm nay là ngày Sa-bát, ông không được phép vác chõng của ông.”

11  Nhưng ông trả lời họ, “Người chữa lành tôi đã bảo tôi, ‘Hãy vác chõng của ngươi và bước đi.’”

12  Họ hỏi ông, “Ai là người đã bảo ông vác chõng của ông và bước đi?”

13  Nhưng người được chữa lành không biết người đã chữa lành cho mình là ai, vì Ðức Chúa Jesus đã bước sang chỗ khác, và nơi đó rất đông người.

14  Sau đó Ðức Chúa Jesus gặp ông trong đền thờ, Ngài nói với ông, “Này, ngươi đã được lành; đừng phạm tội nữa, kẻo có điều tệ hơn trước xảy đến với ngươi.”

15  Người ấy đi và báo cho người Do-thái rằng Ðức Chúa Jesus đã chữa ông được lành.

16  Vì cớ đó người Do-thái làm khó dễ Ðức Chúa Jesus và tìm cách giết Ngài, vì Ngài đã làm việc ấy trong ngày Sa-bát. 17  Nhưng Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Cha Ta làm việc cho đến bây giờ, và Ta cũng làm vậy.”

18  Vì thế người Do-thái lại càng kiếm mọi cách để giết Ngài, bởi vì không phải Ngài chỉ vi phạm luật ngày Sa-bát, nhưng Ngài còn gọi Ðức Chúa Trời là Cha Ngài, tức tự cho Ngài ngang hàng với Ðức Chúa Trời.

19  Vì thế Ðức Chúa Jesus cất tiếng và nói với họ, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, Con chẳng tự mình làm việc gì nếu chẳng thấy Cha làm, vì Cha làm sao, Con làm vậy. 20  Vì Cha thương Con nên đã chỉ cho Con mọi việc Cha làm. Cha sẽ còn chỉ cho Con nhiều việc lớn lao hơn nữa, khiến các ngươi phải kinh ngạc. 21  Như Cha làm cho người chết sống lại và ban sự sống cho họ thế nào, Con cũng sẽ ban sự sống cho bất cứ ai Con muốn thể ấy. 22  Hơn nữa Cha không phán xét ai nhưng đã trao trọn quyền phán xét cho Con, 23  để người ta sẽ tôn kính Con như họ đã tôn kính Cha. Ai không tôn kính Con là không tôn kính Cha, Ðấng đã sai Con đến.

24  Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, ai nghe lời Ta và tin Ðấng đã sai Ta thì có sự sống đời đời, thoát khỏi sự phán xét, nhưng đã vượt từ cõi chết mà vào cõi sống.

25  Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, giờ sắp đến và bây giờ đã đến, khi người chết sẽ nghe tiếng Con Ðức Chúa Trời, và ai nghe sẽ sống. 26  Vì như Cha có sự sống trong Ngài thể nào, Cha cũng đã ban cho Con có sự sống trong Con thể ấy. 27  Cha đã trao quyền thực thi phán quyết cho Con, vì Con là Con Người. 28  Chớ ngạc nhiên về điều nầy, vì giờ đến, khi mọi kẻ trong mồ mả sẽ nghe tiếng Ngài 29  và bước ra. Ai làm điều thiện sẽ sống lại để hưởng sự sống, và kẻ làm điều ác sẽ sống lại để chịu phán xét. 30  Ta không thể tự mình làm điều gì. Ta nghe thể nào, Ta phán xét thể ấy, và phán quyết của Ta là công bình, vì Ta không tìm cách làm theo ý riêng mình, nhưng làm theo ý của Ðấng đã sai Ta.”

31  “Nếu Ta tự làm chứng cho mình, lời chứng ấy khó có giá trị. 32  Có người khác làm chứng cho Ta, và Ta biết lời chứng của người ấy về Ta là thật. 33  Các ngươi đã phái người đến với Giăng, và ông ấy đã làm chứng cho sự thật. 34  Tuy Ta không cần lời chứng của loài người, nhưng Ta nói điều nầy để các ngươi có thể được cứu. 35  Ông ấy là ngọn đèn đang cháy và tỏa sáng, các ngươi sẽ vui tạm trong ánh sáng của ông ấy ít lâu. 36  Nhưng Ta có một chứng cớ vững mạnh hơn lời chứng của Giăng, đó là những việc Cha giao cho Ta để hoàn tất; những việc Ta thực hiện làm chứng cho Ta rằng Cha đã sai Ta. 37  Chính Cha, Ðấng đã sai Ta, đã làm chứng về Ta. Các ngươi chưa hề nghe tiếng Ngài hoặc thấy hình dạng Ngài. 38  Lời Ngài không ở trong các ngươi, vì các ngươi không tin Ðấng Ngài đã sai đến. 39  Các ngươi nghiên cứu Kinh Thánh vì các ngươi nghĩ rằng trong đó các ngươi có sự sống đời đời; hãy biết rằng Kinh Thánh làm chứng về Ta. 40  Thế mà các ngươi không muốn đến với Ta để các ngươi có sự sống!

41  Ta không cầu vinh hiển đến từ loài người, 42  vì Ta biết các ngươi, các ngươi không có tình yêu của Ðức Chúa Trời ở trong mình. 43  Ta nhân danh Cha Ta mà đến, các ngươi không nhận Ta; nếu ai nhân danh mình mà đến, các ngươi sẽ nhận người ấy. 44  Làm sao các ngươi có thể tin khi các ngươi chỉ thích vinh danh lẫn nhau, nhưng không tìm kiếm vinh hiển đến từ Ðức Chúa Trời là chân thần duy nhất?

45  Ðừng nghĩ rằng Ta sẽ tố cáo các ngươi trước mặt Cha; người tố cáo các ngươi là Mô-sê, người các ngươi đã đặt trọn hy vọng vào. 46  Vì nếu các ngươi tin Mô-sê, các ngươi nên tin Ta, vì Mô-sê đã viết về Ta. 47  Nhưng nếu các ngươi không tin những gì Mô-sê đã viết, làm sao các ngươi tin những gì Ta nói?”

Giăng 6

Ban Dich 2011 (BD2011)

6 Sau những việc đó Ðức Chúa Jesus đi qua bên kia Biển Ga-li-lê, cũng gọi là Biển Ti-bê-ri-át. Một đoàn dân rất đông đi theo Ngài, vì họ đã thấy những phép lạ Ngài làm cho những người bịnh. Ðức Chúa Jesus đi lên một triền núi và ngồi xuống với các môn đồ Ngài tại đó. Khi ấy Lễ Vượt Qua, đại lễ của người Do-thái, sắp đến gần. Ðức Chúa Jesus ngước mắt lên và thấy một đoàn dân rất đông kéo đến với Ngài, Ngài nói với Phi-líp, “Chúng ta phải mua bánh ở đâu cho những người nầy ăn?” Ngài nói vậy để thử Phi-líp chứ Ngài biết Ngài phải làm gì rồi.

Phi-líp trả lời Ngài, “Thưa dùng hai trăm đơ-na-ri mua bánh cũng không đủ cho mỗi người một ít.”

Một trong các môn đồ Ngài là Anh-rê em của Si-môn Phi-rơ nói với Ngài, “Thưa đây có một cậu bé, cậu ấy có năm cái bánh lúa mạch và hai con cá nhỏ, nhưng ngần ấy có thấm vào đâu so với đoàn dân đông nầy?”

10  Ðức Chúa Jesus phán, “Hãy truyền cho đoàn dân ngồi xuống.” Lúc ấy nơi đó có rất nhiều cỏ. Vậy đoàn dân ngồi xuống. Số người ước chừng năm ngàn. 11  Ðức Chúa Jesus lấy bánh, tạ ơn, rồi phân phát cho những người đang ngồi. Ngài cũng lấy cá và làm như vậy, ai muốn bao nhiêu tùy ý. 12  Sau khi mọi người đã ăn no nê, Ngài nói với các môn đồ, “Hãy lượm lại những mảnh bánh thừa để không uổng phí.” 13  Vậy các môn đồ lượm lại những mảnh thừa của năm cái bánh lúa mạch sau khi mọi người đã ăn, và chất đầy mười hai giỏ.

14  Khi dân chúng thấy phép lạ Ngài làm, họ nói với nhau, “Người nầy đúng là đấng tiên tri đã đến thế gian.” 15  Ðức Chúa Jesus biết ý họ muốn đến và dùng áp lực để tôn Ngài lên làm vua, Ngài lánh đi, lên núi, và ở đó một mình.

16  Khi trời sắp tôái các môn đồ Ngài xuống biển. 17  Sau khi lên thuyền, họ vượt biển hướng về Thành Ca-phác-na-um. Lúc ấy trời đã tối và Ðức Chúa Jesus vẫn chưa đến với họ. 18  Biển động dữ dội vì một trận cuồng phong thổi mạnh. 19  Khi họ đã chèo thuyền ra khơi khoảng năm hay sáu cây số, họ thấy Ðức Chúa Jesus đi bộ trên mặt biển và đến gần thuyền, họ hoảng sợ. 20  Nhưng Ngài nói với họ, “Ta đây, đừng sợ.” 21  Bấy giờ các môn đồ muốn rước Ngài lên thuyền, nhưng ngay lập tức chiếc thuyền cập vào bờ, đúng nơi họ định đến.

22  Hôm sau dân chúng đứng bên kia bờ biển nhận thấy không có thuyền nào khác ngoài chiếc thuyền nhỏ mà các môn đồ Ngài đã dùng, và họ cũng biết Ðức Chúa Jesus đã không lên thuyền với các môn đồ Ngài, chỉ các môn đồ Ngài đã chèo đi một mình.

23  Bấy giờ một số thuyền nhỏ khác từ Ti-bê-ri-át vừa đến và cập vào nơi đoàn dân đã ăn bánh sau khi Chúa tạ ơn. 24  Khi đám đông không thấy Ðức Chúa Jesus ở đó, và cũng không thấy các môn đồ Ngài, họ xuống thuyền, đến Thành Ca-phác-na-um, tìm Ðức Chúa Jesus. 25  Khi tìm được Ngài bên kia bờ biển, họ nói với Ngài, “Thưa Thầy, Thầy đã đến đây khi nào?”

26  Ðức Chúa Jesus trả lời họ và nói, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, các ngươi tìm Ta không phải vì đã thấy những phép lạ, nhưng vì các ngươi đã được ăn bánh và được no nê. 27  Ðừng làm việc vì thức ăn hay hư nát, nhưng vì thức ăn còn đến sự sống đời đời, là thức ăn Con Người sẽ cho các ngươi, vì Người là Ðấng mà Ðức Chúa Trời là Cha đã đóng ấn xác nhận.”

28  Họ hỏi Ngài, “Chúng tôi phải làm gì để có thể làm những công việc của Ðức Chúa Trời?”

29  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Ðây là công việc của Ðức Chúa Trời: các ngươi tin Ðấng mà Ngài đã sai đến.”

30  Họ nói với Ngài, “Thầy sẽ làm phép lạ gì để chúng tôi thấy và tin Thầy? Thầy sẽ làm việc gì? 31  Tổ tiên chúng tôi đã ăn bánh man-na trong đồng hoang, như có chép rằng,

‘Người đã cho họ ăn bánh từ trời xuống.’”

32  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, không phải Mô-sê đã cho các ngươi bánh từ trời đâu, nhưng là Cha Ta, Ðấng ban cho các ngươi bánh thật đến từ trời. 33  Vì bánh của Ðức Chúa Trời là những gì từ trời xuống để ban sự sống cho thế gian.”

34  Bấy giờ họ nói với Ngài, “Lạy Chúa, xin ban cho chúng tôi bánh đó luôn luôn.”

35  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ta là bánh của sự sống. Ai đến với Ta sẽ không bao giờ đói, và ai tin Ta sẽ không bao giờ khát. 36  Nhưng Ta đã nói với các ngươi rằng các ngươi đã thấy Ta mà vẫn không tin. 37  Tất cả những người Cha cho Ta sẽ đến với Ta, và ai đến với Ta, Ta sẽ không bao giờ loại ra; 38  vì Ta từ trời xuống, chẳng phải để làm theo ý Ta, nhưng để làm theo ý của Ðấng đã sai Ta. 39  Ðây là ý của Ðấng đã sai Ta: tất cả những người Ngài cho Ta, Ta không được làm mất người nào, nhưng phải làm cho sống lại trong ngày cuối cùng. 40  Thật vậy đây là ý muốn của Cha Ta: hễ ai nhìn nhận Con và tin Con thì có sự sống đời đời; còn chính Ta sẽ làm cho người ấy sống lại trong ngày cuối cùng.”

41  Bấy giờ người Do-thái xầm xì bàn tán về Ngài, vì Ngài nói, “Ta là bánh từ trời xuống.” 42  Họ nói, “Người nầy chẳng phải là Jesus con của Giô-sép, mà cha và mẹ ông ấy chúng ta đều biết chăng? Sao bây giờ ông ấy nói, ‘Ta từ trời xuống?’”

43  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Các ngươi đừng xầm xì bàn tán với nhau nữa. 44  Không ai có thể đến với Ta, nếu Cha, Ðấng sai Ta, không kéo người ấy đến, và Ta sẽ làm cho người ấy sống lại trong ngày cuối cùng. 45  Như có chép trong Các Tiên Tri,

‘Và mọi người sẽ được Ðức Chúa Trời dạy dỗ.’

Vậy hễ ai đã nghe và học từ Cha thì đến với Ta. 46  Không ai đã thấy Cha ngoại trừ Ðấng từ Ðức Chúa Trời đến; Ðấng ấy đã thấy Cha.

47  Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, kẻ nào tin thì có sự sống đời đời. 48  Ta là bánh của sự sống. 49  Tổ tiên các ngươi đã ăn bánh man-na trong đồng hoang, và họ đã chết. 50  Ðây là bánh từ trời xuống, để ai ăn bánh ấy sẽ không chết. 51  Ta là bánh sống từ trời xuống; nếu ai ăn bánh nầy, người ấy sẽ sống đời đời, và bánh Ta sẽ cho để ban sự sống cho thế gian chính là thịt Ta.”

52  Bấy giờ người Do-thái bàn cãi sôi nổi với nhau, “Làm sao người nầy lấy thịt mình cho chúng ta ăn?”

53  Vì thế Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, nếu các ngươi chẳng ăn thịt Con Người và chẳng uống huyết Con Người, các ngươi sẽ chẳng có sự sống trong các ngươi. 54  Người nào ăn thịt Ta và uống huyết Ta thì có sự sống đời đời, và Ta sẽ làm cho người ấy sống lại trong ngày cuối cùng, 55  vì thịt Ta là thức ăn thật, và huyết Ta là thức uống thật. 56  Người nào ăn thịt Ta và uống huyết Ta thì ở trong Ta, và Ta ở trong người ấy. 57  Như Cha hằng sống đã sai Ta, và Ta sống nhờ Cha thể nào, những người ăn Ta cũng sẽ sống nhờ Ta thể ấy. 58  Ðây là bánh từ trời xuống, không như bánh man-na mà tổ tiên các ngươi đã ăn và đã chết. Ai ăn bánh nầy sẽ sống đời đời.”

59  Ngài nói những điều ấy khi Ngài dạy trong hội đường ở Ca-phác-na-um.

60  Nhiều môn đồ Ngài nghe những lời ấy, họ nói, “Những lời dạy nầy khó quá. Ai có thể lãnh hội nổi?”

61  Ðức Chúa Jesus biết các môn đồ Ngài lầm bầm về việc ấy, Ngài nói với họ, “Ðiều nầy làm các ngươi bị vấp ngã sao? 62  Vậy nếu các ngươi nhìn thấy Con Người ngự lên nơi Người đã ở trước kia thì thể nào? 63  Thần Linh làm cho sống, xác thịt chẳng ích chi. Những lời Ta nói với các ngươi là thần linh và là sự sống. 64  Nhưng trong các ngươi có những người không tin.” Vì Ðức Chúa Jesus đã biết từ đầu những ai không tin Ngài, và ai sẽ phản Ngài.

65  Ngài lại phán, “Vì lẽ đó Ta đã nói với các ngươi, không ai có thể đến với Ta nếu Cha không cho phép.” 66  Từ lúc đó, nhiều môn đồ Ngài trở lui, không đi theo Ngài nữa.

67  Ðức Chúa Jesus hỏi nhóm mười hai người, “Các ngươi không tính bỏ đi sao?”

68  Si-môn Phi-rơ thưa với Ngài, “Lạy Chúa, chúng con sẽ theo ai? Ngài có lời của sự sống đời đời. 69  Chúng con đã tin và biết rằng Ngài là Ðấng Thánh của Ðức Chúa Trời.”

70  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ta đã chẳng chọn mười hai người các ngươi sao? Tuy nhiên một trong các ngươi là quỷ.” 71  Ngài muốn nói về Giu-đa con Si-môn Ích-ca-ri-ốt, một trong mười hai người, vì hắn sắp phản nộp Ngài.

Giăng 7

Ban Dich 2011 (BD2011)

7 Sau các việc đó Ðức Chúa Jesus đi khắp miền Ga-li-lê; Ngài không muốn đi trong miền Giu-đê, vì người Do-thái ở đó đang tìm cách giết Ngài. Nhưng khi Lễ Lều Tạm của người Do-thái đến gần, các em trai của Ngài nói với Ngài, “Anh nên rời đây mà đến Giu-đê để các môn đồ anh có thể thấy những việc anh làm. Vì không ai muốn được công chúng biết đến mà lại hoạt động trong nơi khuất tịch cả. Nếu anh đã làm được những việc ấy, anh nên tỏ mình ra cho thế giới.” Vì lúc ấy ngay các em trai Ngài cũng không tin Ngài.

Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Thời điểm của anh chưa đến, nhưng đối với các em thì lúc nào cũng được. Thế gian không thể ghét các em nhưng ghét anh, vì anh làm chứng rằng công việc của họ là gian tà. Các em hãy đi dự lễ, còn anh bây giờ chưa đi được, vì thời điểm của anh chưa chín muồi.”

Sau khi nói như thế với họ, Ngài ở lại Ga-li-lê. 10  Tuy nhiên, sau khi các em Ngài đã đi dự lễ, Ngài cũng đi, nhưng đi cách kín đáo chứ không công khai.

11  Người Do-thái tìm kiếm Ngài trong kỳ lễ và nói, “Ông ấy đâu rồi?” 12  Dân chúng bàn tán xôn xao về Ngài; người thì nói, “Ông ấy là người tốt”; kẻ lại nói, “Không đâu, nhưng ngược lại, ông ấy chỉ mị dân.” 13  Tuy nhiên, không ai dám công khai nói gì về Ngài, vì họ sợ người Do-thái.

14  Ðến giữa kỳ lễ, Ðức Chúa Jesus lên đền thờ và giảng dạy. 15  Người Do-thái ngạc nhiên nói, “Làm sao người nầy không được học hành mà có kiến thức uyên bác như thế?”

16  Ðức Chúa Jesus trả lời họ và nói, “Những gì Ta dạy không phải là của Ta nhưng của Ðấng đã sai Ta. 17  Nếu ai quyết tâm làm theo ý muốn Ðức Chúa Trời, người ấy có thể biết những gì Ta dạy là đến từ Ðức Chúa Trời hay do Ta nói theo ý riêng mình. 18  Người nói theo ý riêng tìm vinh hiển cho mình, nhưng ai tìm vinh hiển cho Ðấng sai mình là người chân thật, và trong người ấy không có điều chi bất chính. 19  Mô-sê đã chẳng ban Luật Pháp cho các ngươi sao? Thế nhưng không ai trong các ngươi tuân giữ Luật Pháp! Tại sao các ngươi tìm cách giết Ta?”

20  Ðám đông đáp, “Thầy bị quỷ ám rồi. Ai tìm cách giết Thầy đâu?”

21  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Ta đã làm một việc mà tất cả các ngươi đã ngạc nhiên. 22  Mô-sê đã truyền cho các ngươi phép cắt bì thật ra, phép đó không phải đến từ Mô-sê, nhưng từ các tổ phụ và các ngươi cắt bì một người trong ngày Sa-bát. 23  Nếu một người nhận phép cắt bì trong ngày Sa-bát để khỏi vi phạm Luật Pháp Mô-sê, tại sao các ngươi lại giận Ta khi Ta chữa lành hoàn toàn cho một người trong ngày Sa-bát? 24  Ðừng chỉ nhìn bề ngoài mà xét đoán, nhưng hãy xét đoán theo lẽ công bình.”

25  Bấy giờ một số người ở Giê-ru-sa-lem nói, “Ðây không phải là người mà họ đã tìm để giết sao? 26  Xem kìa, ông ấy nói công khai mà họ chẳng nói gì với ông ấy. Không lẽ các vị lãnh đạo đã nhìn nhận người nầy là Ðấng Christ rồi sao? 27  Rất tiếc chúng ta biết rõ người nầy từ đâu đến, còn Ðấng Christ thì khi Ngài đến, không ai biết Ngài đến từ đâu.”

28  Khi ấy Ðức Chúa Jesus đang giảng dạy trong đền thờ, Ngài cất tiếng nói lớn rằng, “Các ngươi biết Ta và cũng biết Ta từ đâu đến. Ta không tự mình đến, nhưng Ðấng đã sai Ta là thật, và các ngươi không biết Ngài, 29  nhưng Ta biết Ngài, vì Ta từ Ngài đến, và Ngài đã sai Ta.”

30  Bấy giờ họ tìm cách bắt Ngài, nhưng không ai tra tay trên Ngài, vì giờ Ngài chưa đến. 31  Nhiều người trong dân tin Ngài và nói, “Khi Ðấng Christ đến, Ngài có thể làm nhiều phép lạ hơn người nầy đã làm sao?”

32  Khi người Pha-ri-si nghe quần chúng bàn tán về Ngài như thế, các trưởng tế và những người Pha-ri-si sai các cảnh binh đi bắt Ngài.

33  Ðức Chúa Jesus nói, “Ta còn ở với các ngươi ít lâu nữa, rồi Ta đi đến Ðấng đã sai Ta. 34  Các ngươi sẽ tìm Ta và không tìm được; và nơi Ta ở, các ngươi không thể đến được.”

35  Người Do-thái nói với nhau, “Ông ấy định đi đâu mà chúng ta sẽ không tìm được? Không lẽ ông ấy sẽ đến với đồng bào tha hương sống giữa người Hy-lạp và giảng cho người Hy-lạp chăng? 36  Ông ấy muốn nói gì khi ông ấy nói, ‘Các ngươi sẽ tìm Ta và sẽ không tìm được,’ và ‘nơi Ta ở, các ngươi không thể đến được’?”

37  Vào ngày bế mạc, ngày trọng thể nhất của kỳ lễ, Ðức Chúa Jesus đứng và nói lớn tiếng rằng, “Người nào khát hãy đến với Ta mà uống. 38  Ai tin Ta thì sông nước hằng sống sẽ từ trong lòng người ấy tuôn ra, y như Kinh Thánh đã chép.”

39  Ngài nói điều ấy để chỉ về Ðức Thánh Linh mà những ai tin Ngài sẽ nhận được; số là lúc đó Ðức Thánh Linh chưa được ban xuống, vì Ðức Chúa Jesus chưa được vinh hiển. 40  Khi nghe những lời ấy, nhiều người trong dân nói, “Người nầy đúng là Ðấng Tiên Tri.” 41  Những người khác nói, “Người nầy là Ðấng Christ.” Nhưng những kẻ khác lại bảo, “Ðấng Christ há đến từ Ga-li-lê sao? 42  Kinh Thánh chẳng nói rằng, Ðấng Christ phải ra từ dòng dõi Vua Ða-vít, và phải đến từ Bết-lê-hem, nơi Vua Ða-vít xuất thân sao?” 43  Vậy dân chúng chia rẽ nhau vì cớ Ngài. 44  Có mấy kẻ giữa họ muốn bắt Ngài, nhưng không ai tra tay trên Ngài. 45  Thấy vậy toán cảnh binh trở về với các trưởng tế và những người Pha-ri-si; những người ấy hỏi họ, “Tại sao các anh không dẫn ông ấy đến đây?”

46  Các cảnh binh trả lời, “Chưa bao giờ có ai nói như người nầy.”

47  Những người Pha-ri-si nói với họ, “Các anh cũng bị mê hoặc rồi sao? 48  Có ai trong giới lãnh đạo hay những người Pha-ri-si tin ông ấy không? 49  Chỉ có đám dân dốt Luật Pháp đáng bị nguyền rủa nầy thôi.”

50  Ni-cô-đem, một người trong họ, người trước kia đã đến gặp Ngài trong ban đêm, nói với họ, 51  “Luật Pháp chúng ta không kết tội ai trước khi nghe người đó phát biểu và biết rõ người đó đã làm gì phải không?”

52  Họ trả lời và nói với ông, “Ông không phải là người Ga-li-lê phải không? Hãy tra cứu và xem, không một đấng tiên tri nào xuất thân từ Ga-li-lê cả!”

53  [Ðoạn ai nấy trở về nhà mình.

Giăng 8

Ban Dich 2011 (BD2011)

8 Nhưng Ðức Chúa Jesus đi lên Núi Ô-liu. Ðến tảng sáng Ngài trở lại đền thờ. Dân chúng kéo đến với Ngài. Ngài ngồi xuống và bắt đầu dạy dỗ họ.

Bấy giờ các thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si dẫn đến Ngài một phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Họ để bà ấy đứng giữa, rồi nói với Ngài, “Thưa Thầy, người đàn bà nầy bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Trong Luật Pháp, Mô-sê đã truyền chúng ta phải ném đá hạng người như thế; còn Thầy, Thầy nghĩ sao?” Họ nói vậy cốt để gài bẫy Ngài, hầu có lý do để tố cáo Ngài. Nhưng Ðức Chúa Jesus cúi xuống và dùng ngón tay viết trên mặt đất. Nhưng vì họ cứ hỏi Ngài mãi, Ngài đứng dậy và nói với họ, “Ai trong các ngươi là người không có tội, hãy làm người đầu tiên ném đá bà ấy đi.”

Ngài lại cúi xuống và tiếp tục viết trên mặt đất. Khi nghe những lời ấy, họ lần lượt bỏ đi, bắt đầu với những người lớn tuổi, chỉ còn lại Ðức Chúa Jesus và người đàn bà, vẫn còn đứng đó.

10  Ðức Chúa Jesus đứng dậy và nói với bà ấy, “Này bà, những người tố cáo ngươi đâu rồi? Không ai lên án ngươi sao?”

11  Bà ấy đáp, “Lạy Chúa, không ai cả.”

Ðức Chúa Jesus nói, “Ta cũng không lên án ngươi. Hãy đi và đừng phạm tội nữa.” ]

12  Ðức Chúa Jesus lại nói với họ rằng, “Ta là ánh sáng của thế gian. Người nào theo Ta sẽ không đi trong bóng tối, nhưng sẽ có ánh sáng của sự sống.”

13  Những người Pha-ri-si nói với Ngài, “Thầy tự làm chứng cho mình thì lời chứng ấy đâu có giá trị gì.”

14  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Dẫu Ta tự làm chứng cho mình, nhưng lời chứng của Ta vẫn có giá trị, vì Ta biết Ta từ đâu đến, và Ta sẽ đi đâu, nhưng các ngươi không biết Ta từ đâu đến và không biết Ta sẽ đi đâu. 15  Các ngươi xét đoán theo xác thịt; Ta không xét đoán ai. 16  Nhưng nếu Ta xét đoán, phán quyết của Ta có giá trị; vì Ta không xét đoán một mình, nhưng Ta và Ðấng đã sai Ta. 17  Trong Luật Pháp của các ngươi có chép rằng lời chứng của hai người có giá trị. 18  Ta làm chứng cho Ta, và Cha, Ðấng đã sai Ta, làm chứng cho Ta.”

19  Vậy họ hỏi Ngài, “Cha Thầy ở đâu?”

Ðức Chúa Jesus đáp, “Các ngươi không biết Ta và cũng không biết Cha Ta. Nếu các ngươi biết Ta thì các ngươi cũng biết Cha Ta.”

20  Ðức Chúa Jesus đã nói những lời đó khi Ngài giảng dạy trong đền thờ, gần nơi để thùng tiền dâng. Không ai tra tay trên Ngài, vì giờ Ngài chưa đến.

21  Ðức Chúa Jesus lại nói với họ, “Ta sẽ đi, các ngươi sẽ tìm Ta và sẽ chết trong tội lỗi mình. Nơi Ta đi, các ngươi không thể đến.”

22  Người Do-thái nói với nhau, “Bộ ông ấy sẽ tự tử sao mà ông ấy bảo, ‘Nơi Ta đi, các ngươi không thể đến?’”

23  Ngài nói với họ, “Các ngươi từ dưới ra, Ta từ trên xuống. Các ngươi thuộc về thế gian nầy, Ta không thuộc về thế gian nầy. 24  Vì thế Ta nói với các ngươi, các ngươi sẽ chết trong tội lỗi mình; ngoại trừ các ngươi tin Ta là Ðấng ấy, các ngươi sẽ chết trong tội lỗi mình.”

25  Vậy họ hỏi Ngài, “Thầy là ai?”

Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Là Ðấng Ta đã nói với các ngươi từ đầu. 26  Ta còn nhiều điều phải nói và xét đoán liên quan đến các ngươi. Ðấng đã sai Ta là thật, và những gì Ta nghe từ Ngài, Ta nói cho thế gian.”

27  Họ không hiểu rằng Ngài đang nói với họ về Ðức Chúa Cha, 28  nên Ðức Chúa Jesus nói, “Khi các ngươi treo Con Người lên, các ngươi sẽ biết Ta là Ðấng ấy, và Ta không tự mình làm điều gì, nhưng Ta nói những gì Cha đã dạy Ta. 29  Ðấng đã sai Ta ở với Ta; Ngài không bỏ Ta một mình, vì Ta luôn làm những gì đẹp lòng Ngài.” 30  Khi Ngài nói những điều ấy, nhiều người tin Ngài.

31  Bấy giờ Ðức Chúa Jesus nói với những người Do-thái đã tin Ngài, “Nếu các ngươi tiếp tục vâng giữ lời Ta, các ngươi là môn đồ thật của Ta. 32  Các ngươi sẽ biết sự thật, và sự thật sẽ giải thoát các ngươi được tự do.”

33  Họ đáp lời Ngài, “Chúng tôi là dòng dõi của Áp-ra-ham và chưa hề làm nô lệ ai. Làm thế nào Thầy bảo ‘Các ngươi sẽ được tự do?’”

34  Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, ai phạm tội là nô lệ của tội lỗi. 35  Nô lệ không ở mãi trong gia đình, nhưng con cái ở mãi trong gia đình. 36  Vậy nếu Con giải thoát các ngươi để được tự do, các ngươi sẽ thật sự được tự do. 37  Ta biết các ngươi là dòng dõi của Áp-ra-ham, nhưng các ngươi đã tìm cách giết Ta, vì lời Ta không có chỗ trong các ngươi. 38  Ta nói những gì Ta đã thấy nơi Cha Ta, còn các ngươi làm những gì các ngươi đã nghe nơi cha mình.”

39  Họ trả lời và nói với Ngài, “Áp-ra-ham là cha chúng tôi.”

Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Nếu các ngươi là con cháu Áp-ra-ham, hãy làm những việc Áp-ra-ham làm. 40  Nhưng bây giờ các ngươi tìm cách giết Ta, người đã nói cho các ngươi sự thật nghe từ Ðức Chúa Trời. Áp-ra-ham không làm như vậy. 41  Các ngươi đang làm công việc cha các ngươi.”

Họ nói với Ngài, “Chúng tôi không phải là con ngoại tình. Chúng tôi chỉ có một cha, đó là Ðức Chúa Trời.”

42  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Nếu Ðức Chúa Trời là Cha các ngươi, các ngươi đã yêu mến Ta rồi, vì Ta ra từ Ðức Chúa Trời, và Ta từ Ngài đến. Ta không tự mình đến, nhưng Ngài đã sai Ta. 43  Tại sao các ngươi không chịu hiểu những gì Ta nói? Bởi vì các ngươi không thể nghe lời Ta. 44  Các ngươi thuộc về cha các ngươi là Ác Quỷ, và các ngươi muốn làm theo điều cha các ngươi muốn. Nó là kẻ giết người từ ban đầu và không đứng về phía sự thật, vì không có sự thật trong nó. Khi nó nói dối, nó nói theo bản chất của nó, vì nó là kẻ nói dối và cha của sự nói dối. 45  Còn Ta, vì Ta nói thật nên các ngươi không tin Ta. 46  Ai trong các ngươi có thể chứng minh rằng Ta có tội được chăng? Nếu Ta nói thật, tại sao các ngươi không tin Ta? 47  Ai thuộc về Ðức Chúa Trời thì nghe lời Ðức Chúa Trời. Vì lẽ đó nên các ngươi không nghe, bởi các ngươi không thuộc về Ðức Chúa Trời.”

48  Người Do-thái trả lời và nói với Ngài, “Chúng tôi đã chẳng nói rằng Thầy là người Sa-ma-ri và bị quỷ ám, không đúng sao?”

49  Ðức Chúa Jesus đáp, “Ta không bị quỷ ám, nhưng Ta tôn kính Cha Ta, còn các ngươi làm nhục Ta. 50  Ta không tìm vinh hiển cho mình, có một Ðấng tìm và xét đoán. 51  Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, nếu ai vâng giữ lời Ta, người ấy sẽ không bao giờ thấy sự chết.”

52  Bấy giờ người Do-thái nói với Ngài, “Bây giờ chúng tôi biết chắc Thầy đã bị quỷ ám. Áp-ra-ham đã chết, các vị tiên tri cũng vậy, mà Thầy lại nói, ‘Nếu ai vâng giữ lời Ta, người ấy sẽ không bao giờ nếm trải sự chết.’ 53  Chẳng lẽ Thầy lớn hơn tổ phụ chúng tôi là Áp-ra-ham, một người đã chết rồi sao? Các vị tiên tri cũng đã chết rồi. Thầy tự cho mình là ai?”

54  Ðức Chúa Jesus đáp, “Nếu Ta tôn vinh mình thì vinh hiển đó chẳng ra gì, nhưng Cha Ta tôn vinh Ta; Ngài là Ðấng các ngươi vẫn xưng là Ðức Chúa Trời của mình; 55  nhưng các ngươi không biết Ngài, còn Ta biết Ngài. Nếu Ta nói Ta không biết Ngài, Ta sẽ trở thành một kẻ nói dối như các ngươi, nhưng Ta biết Ngài và vâng giữ lời Ngài. 56  Tổ phụ các ngươi là Áp-ra-ham vui mừng mong thấy ngày của Ta; bây giờ ông đã thấy và vui mừng.”

57  Người Do-thái nói với Ngài, “Thầy chưa được năm mươi tuổi mà đã thấy Áp-ra-ham sao?”

58  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, trước khi Áp-ra-ham sinh ra, Ta đã hiện hữu.”

59  Nghe vậy họ lượm đá để ném Ngài, nhưng Ðức Chúa Jesus lánh đi và ra khỏi đền thờ.

Giăng 9

Ban Dich 2011 (BD2011)

9 Trong khi Ðức Chúa Jesus đi đường, Ngài thấy một người mù từ lúc sinh ra. Các môn đồ Ngài hỏi Ngài, “Thưa Thầy, ai đã phạm tội, ông nầy hay cha mẹ ông, mà vừa sinh ra ông đã bị mù?”

Ðức Chúa Jesus đáp, “Không phải ông đã phạm tội và cũng không phải cha mẹ ông, nhưng để việc của Ðức Chúa Trời được thể hiện qua ông. Ðang khi còn ban ngày Ta phải làm những việc của Ðấng đã sai Ta; đêm đến không ai làm việc nữa. Bao lâu Ta còn ở thế gian, Ta là ánh sáng của thế gian.”

Nói như thế xong Ngài nhổ nước miếng xuống đất, trộn thành bùn, lấy bùn ấy bôi lên mắt người mù, rồi bảo ông, “Hãy đến ao Si-lô-am và rửa.” (Si-lô-am có nghĩa là ‘Ðược sai đi’). Vậy ông đi, rửa, và trở lại, mắt ông thấy được.

Láng giềng của ông và những người từng thấy ông ăn xin trước kia bèn nói, “Ðây có phải là người lâu nay vẫn ngồi ăn xin không?” Người thì nói, “Anh ấy chứ ai,” kẻ khác lại bảo, “Không đâu, chắc ai giống anh ấy.” Nhưng ông nói, “Chính tôi đây.”

10  Họ hỏi ông, “Làm sao mắt anh thấy được vậy?”

11  Ông trả lời, “Người tên là Jesus lấy bùn bôi vào mắt tôi, rồi bảo tôi đến ao Si-lô-am và rửa. Tôi đến đó, rửa, và thấy được.”

12  Họ lại hỏi ông, “Người ấy đâu rồi?”

Ông đáp, “Tôi không biết.”

13  Họ dẫn người trước đã mù đến gặp những người Pha-ri-si. 14  Số là ngày Ðức Chúa Jesus hòa bùn và mở mắt cho ông lại nhằm vào ngày Sa-bát. 15  Những người Pha-ri-si hỏi ông làm sao ông có được thị giác. Ông trả lời họ, “Người ấy lấy bùn bôi vào mắt tôi, tôi đi rửa và thấy được.”

16  Vài người Pha-ri-si nói, “Người ấy không phải từ Ðức Chúa Trời đâu, vì người ấy không giữ ngày Sa-bát.” Nhưng những người khác nói, “Một người có tội làm sao làm một phép lạ như thế được?” Rồi họ chia rẽ nhau.

17  Họ lại hỏi người mù nữa, “Anh nghĩ người đã mở mắt anh là ai?”

Ông đáp, “Người ấy là một đấng tiên tri.”

18  Người Do-thái không tin rằng trước kia ông đã mù mà nay thấy được cho đến khi họ gọi cha mẹ ông đến. 19  Họ hỏi ông bà, “Có phải đây là con trai của ông bà mà ông bà nói nó đã mù từ lúc sinh ra không? Vậy tại sao bây giờ nó thấy được?”

20  Cha mẹ ông trả lời họ và nói, “Chúng tôi biết chắc rằng đây là con chúng tôi, và nó đã mù từ lúc sinh ra, 21  nhưng bây giờ làm sao nó thấy được, chúng tôi không biết, hoặc ai đã mở mắt nó, chúng tôi không biết. Nó đã đủ tuổi, hãy hỏi nó, nó sẽ nói cho.”

22  Cha mẹ ông nói vậy vì họ sợ người Do-thái. Số là người Do-thái đã thỏa thuận trước với nhau rằng, hễ ai xưng nhận Ðức Chúa Jesus là Ðấng Christ, người ấy sẽ bị khai trừ khỏi hội đường. 23  Vì thế cha mẹ ông nói, “Nó đã đủ tuổi, hãy hỏi nó.”

24  Vậy họ gọi người trước đã mù trở vào lần thứ hai và nói với ông, “Hãy tôn vinh Ðức Chúa Trời. Chúng tôi biết người ấy là một kẻ tội lỗi.”

25  Nhưng ông đáp, “Người ấy có tội hay không, tôi không biết; một điều tôi biết chắc là trước kia tôi mù mà bây giờ tôi thấy được.”

26  Họ lại hỏi ông, “Người ấy đã làm gì cho anh? Người ấy đã làm thế nào để mở mắt anh?”

27  Ông trả lời họ, “Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông không nghe. Tại sao các ông lại muốn nghe nữa? Không lẽ các ông muốn làm môn đồ của người ấy à?”

28  Họ mắng nhiếc ông và nói, “Anh mới là môn đồ của người ấy, còn chúng tôi là môn đồ của Mô-sê. 29  Chúng tôi biết Ðức Chúa Trời đã phán với Mô-sê; nhưng về người ấy, chúng tôi không biết ông ấy đến từ đâu.”

30  Ông trả lời và nói với họ, “Lạ thật! Một người đã mở mắt tôi, thế mà các ông không biết người ấy đến từ đâu! 31  Chúng ta biết rằng Ðức Chúa Trời chẳng nhậm lời kẻ tội lỗi, nhưng nếu ai kính sợ Ðức Chúa Trời và làm theo ý Ngài, Ngài sẽ nhậm lời. 32  Từ xưa đến nay chưa ai nghe nói có người nào mở mắt một người mù từ lúc sinh ra bao giờ. 33  Nếu người ấy không phải đến từ Ðức Chúa Trời, người ấy không thể làm gì được.”

34  Họ trả lời và nói với ông, “Toàn thân anh từ khi sinh ra đã ở trong tội lỗi, mà bây giờ anh còn muốn dạy đời chúng tôi sao?” Ðoạn họ đuổi ông ra.

35  Ðức Chúa Jesus nghe báo họ đã đuổi ông ra, Ngài tìm ông và nói, “Ngươi tin Con Người không?”

36  Ông trả lời và nói, “Lạy Chúa, người ấy là ai để con tin?”

37  Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Ngươi đã thấy người ấy; đó là người đang nói với ngươi.”

38  Ông nói, “Lạy Chúa, con tin.” Rồi ông quỳ xuống thờ lạy Ngài.

39  Ðức Chúa Jesus phán, “Vì sự phán xét Ta đã đến thế gian nầy, để cho những ai không thấy có thể thấy, và cho những ai thấy có thể hóa ra mù.”

40  Những người Pha-ri-si đứng gần đó nghe vậy bèn hỏi Ngài, “Chẳng lẽ chúng tôi cũng mù cả sao?”

41  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Nếu các ngươi mù, các ngươi chẳng có tội, nhưng vì các ngươi nói, ‘Chúng tôi thấy,’ nên tội các ngươi vẫn còn.”

Giăng 10

Ban Dich 2011 (BD2011)

10 “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, người nào không đi qua cửa mà vào ràn chiên, nhưng trèo vào bằng lối khác, là kẻ trộm cướp. Nhưng ai đi qua cửa mà vào ràn chiên là người chăn chiên. Người giữ cửa mở cửa cho người chăn, và chiên nhận ra tiếng người chăn. Người chăn gọi tên các chiên mình và dẫn chúng ra ngoài. Khi đàn chiên ra hết, người chăn đi trước, và đàn chiên theo sau, vì chúng quen tiếng người chăn. Chiên không đi theo người lạ, nhưng chạy trốn người lạ, vì chúng không quen tiếng người lạ.”

Ðức Chúa Jesus dùng ngụ ngôn nầy để nói với họ, nhưng họ không hiểu Ngài muốn nói gì.

Ðức Chúa Jesus lại nói với họ, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, Ta là cửa để chiên ra vào. Tất cả những kẻ đã đến trước Ta đều là trộm cướp, và chiên không nghe theo chúng. Ta là cửa; nếu ai bởi Ta mà vào, người ấy sẽ được cứu, và sẽ vào ra và gặp đồng cỏ. 10  Kẻ trộm đến chỉ để ăn cắp, giết hại, và tiêu diệt. Ta đến để chiên được sống và được sống dư dật.

11  Ta là người chăn tốt; người chăn tốt hy sinh tính mạng mình cho chiên. 12  Kẻ chăn thuê chẳng phải là người chăn thật, vì chiên không phải của nó. Khi thấy muông sói đến, nó bỏ chiên chạy trốn. Muông sói vồ lấy chiên và làm cho chiên tan lạc. 13  Kẻ chăn thuê bỏ chạy, vì nó chỉ làm thuê và không quan tâm đến chiên. 14  Ta là người chăn tốt; Ta biết chiên Ta, và chiên Ta biết Ta, 15  cũng như Cha biết Ta, và Ta biết Cha. Ta hy sinh tính mạng mình cho chiên. 16  Ta còn những chiên khác chưa thuộc về ràn nầy; Ta cũng phải đưa chúng về, và chúng sẽ nghe tiếng Ta, rồi sẽ chỉ có một đàn chiên và một người chăn.

17  Ðây là lý do tại sao Cha thương yêu Ta, vì Ta phó mạng sống mình để Ta sẽ lấy lại. 18  Không ai cất lấy mạng sống Ta, nhưng Ta tự mình phó cho. Ta có quyền phó mạng sống mình, và Ta có quyền lấy lại. Mệnh lệnh nầy Ta đã nhận từ Cha Ta.”

19  Vì những lời ấy người Do-thái lại chia rẽ nhau nữa. 20  Nhiều người giữa họ nói rằng, “Ông ấy bị quỷ ám và điên rồi. Sao các người còn nghe ông ấy làm chi?”

21  Nhưng những người khác lại bảo, “Những lời nầy đâu phải là lời nói của người bị quỷ ám. Người bị quỷ ám làm sao mở mắt cho người mù được?”

22  Mùa đông ấy có lễ kỷ niệm đền thờ được cung hiến tại Giê-ru-sa-lem. 23  Ðức Chúa Jesus đi dạo ở Hành Lang Sa-lô-môn trong sân đền thờ. 24  Người Do-thái kéo đến quanh Ngài và nói với Ngài, “Thầy cứ để chúng tôi phân vân mãi cho đến bao giờ? Nếu Thầy là Ðấng Christ, xin nói thẳng cho chúng tôi biết.”

25  Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Ta đã nói với các ngươi nhưng các ngươi không tin. Những việc Ta nhân danh Cha Ta thực hiện làm chứng cho Ta. 26  Nhưng các ngươi không tin, vì các ngươi không phải chiên Ta. 27  Chiên Ta nghe tiếng Ta; Ta biết chúng, và chúng theo Ta. 28  Ta ban cho chúng sự sống đời đời. Chúng sẽ không bao giờ chết mất. Không ai sẽ cướp chúng khỏi tay Ta. 29  Cha Ta, Ðấng vĩ đại hơn tất cả, đã ban những chiên ấy cho Ta. Không ai có thể giựt chúng khỏi tay Cha. 30  Ta với Cha là một.”

31  Người Do-thái lại lượm đá để ném Ngài. 32  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ta đã làm trước mắt các ngươi nhiều việc tốt đẹp Cha giao; vì việc nào trong các việc đó các ngươi muốn ném đá Ta?”

33  Người Do-thái trả lời Ngài, “Không phải vì một việc tốt đẹp nào Thầy làm mà chúng tôi muốn ném đá Thầy, nhưng vì Thầy đã phạm thượng. Thầy chỉ là người mà tự cho mình là Ðức Chúa Trời.”

34  Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Chẳng phải trong Luật Pháp các ngươi chép,

‘Ta nói, “Các ngươi là các thần”’

hay sao? 35  Nếu những người được lời Ðức Chúa Trời phán với mà được Ngài gọi là ‘các thần’ và lời Kinh Thánh không thể bị phế bỏ 36  thì tại sao các ngươi kết tội Ta, người đã được Cha biệt riêng ra thánh và sai xuống thế gian rằng, ‘Thầy đã phạm thượng’ vì Ta nói, ‘Ta là Con Ðức Chúa Trời’? 37  Nếu Ta không làm những việc của Cha Ta, đừng tin Ta. 38  Nhưng nếu Ta làm, dù các ngươi không tin Ta, hãy tin những việc Ta làm, để các ngươi biết và hiểu rằng Cha ở trong Ta và Ta ở trong Cha.”

39  Vậy họ tìm cách bắt Ngài, nhưng Ngài thoát khỏi tay họ.

40  Ngài trở qua bên kia Sông Giô-đanh, nơi Giăng đã làm báp-têm trước kia, và ở lại đó. 41  Nhiều người đến gặp Ngài và nói, “Giăng chẳng làm phép lạ nào, nhưng tất cả những gì Giăng nói về người nầy đều đúng.” 42  Nhiều người tin Ngài tại đó.

Giăng 11

Ban Dich 2011 (BD2011)

11 Có một người bị bịnh tên là La-xa-rơ ở Bê-tha-ni, làng của Ma-ry và Ma-thê chị nàng. Ma-ry nầy là người đã xức dầu cho Chúa và lấy tóc nàng lau chân Ngài; La-xa-rơ anh nàng bị bịnh. Hai chị em nhờ người đến với Ngài và thưa, “Lạy Chúa, nầy, người Ngài mến thương đang bịnh.”

Khi Ðức Chúa Jesus nghe vậy, Ngài nói, “Bịnh nầy không đến nỗi chết, nhưng vì vinh hiển của Ðức Chúa Trời, để qua đó Con Ðức Chúa Trời được tôn vinh.”

Ðức Chúa Jesus yêu thương Ma-thê và em gái nàng và La-xa-rơ. Tuy nhiên khi nghe tin La-xa-rơ bị bịnh, Ngài vẫn ở nơi Ngài đang ở thêm hai ngày. Sau đó Ngài nói với các môn đồ, “Chúng ta hãy trở lại Giu-đê.”

Các môn đồ nói với Ngài, “Thưa Thầy, người Do-thái mới tìm cách ném đá Thầy ở đó, mà bây giờ Thầy muốn trở lại đó sao?”

Ðức Chúa Jesus đáp, “Ban ngày chẳng phải có mười hai giờ sao? Nếu ai đi giữa ban ngày, người ấy sẽ không vấp, vì nhờ ánh sáng mặt trời người ấy trông thấy sự vật. 10  Nhưng nếu ai đi trong ban đêm, người ấy có thể vấp, vì không có ánh sáng cho mình.” 11  Nói như vậy xong, Ngài phán với họ, “La-xa-rơ bạn chúng ta đang ngủ. Ta phải đi để đánh thức anh ấy dậy.”

12  Các môn đồ nói với Ngài, “Lạy Chúa, nếu anh ấy ngủ, anh ấy sẽ khỏe lại.” 13  Nhưng Ðức Chúa Jesus nói về cái chết của La-xa-rơ, mà họ tưởng Ngài nói về giấc ngủ thường. 14  Vì thế Ðức Chúa Jesus nói rõ với họ, “La-xa-rơ đã chết rồi. 15  Ta mừng cho các ngươi, vì Ta không có mặt ở đó để các ngươi có thể tin. Bây giờ chúng ta hãy đến thăm anh ấy.”

16  Thô-ma, người được gọi là Con Sinh Ðôi, nói với các bạn cùng làm môn đồ với ông, “Chúng ta hãy đến đó để chết chung với Thầy.”

17  Khi Ðức Chúa Jesus đến nơi, Ngài biết La-xa-rơ đã được chôn trong mộ bốn ngày rồi. 18  Vả, làng Bê-tha-ni ở gần Thành Giê-ru-sa-lem, chỉ cách thành chừng ba cây số. 19  Có nhiều người Do-thái đến thăm Ma-thê và Ma-ry để an ủi họ về việc anh của họ qua đời. 20  Khi nghe tin Ðức Chúa Jesus đến, Ma-thê đi ra gặp Ngài, nhưng Ma-ry còn ngồi trong nhà. 21  Ma-thê nói với Ðức Chúa Jesus, “Lạy Chúa, nếu Ngài có ở đây, anh con đã không chết. 22  Nhưng con biết, ngay bây giờ, nếu Ngài xin Ðức Chúa Trời bất cứ điều gì, Ðức Chúa Trời sẽ ban cho Ngài.”

23  Ðức Chúa Jesus nói với nàng, “Anh ngươi sẽ sống lại.”

24  Ma-thê thưa với Ngài, “Con biết anh ấy sẽ sống lại trong cuộc phục sinh vào ngày cuối cùng.”

25  Ðức Chúa Jesus nói với nàng, “Ta là sự sống lại và sự sống. Ai tin Ta sẽ sống, mặc dù đã chết rồi. 26  Còn ai đang sống mà tin Ta sẽ không bao giờ chết. Ngươi tin điều đó không?”

27  Nàng trả lời Ngài, “Lạy Chúa, có, con tin rằng Ngài là Ðấng Christ, Con Ðức Chúa Trời, Ðấng phải đến thế gian.”

28  Ma-thê nói xong, nàng đi về, và nói riêng với Ma-ry em nàng, “Thầy đang ở đây và gọi em.”

29  Khi nghe vậy, nàng vội vàng đứng dậy và đến gặp Ngài. 30  Lúc ấy Ðức Chúa Jesus chưa vào trong làng, nhưng Ngài còn đứng tại nơi đã gặp Ma-thê. 31  Những người Do-thái đang ở trong nhà để an ủi Ma-ry thấy nàng đứng dậy và vội vã ra đi, họ đi theo nàng, vì họ tưởng nàng muốn đến mộ để khóc. 32  Ma-ry đến nơi Ðức Chúa Jesus đang đứng. Vừa khi thấy Ngài, nàng phủ phục nơi chân Ngài và nói, “Lạy Chúa, nếu Ngài có ở đây, anh con đã không chết.”

33  Khi Ðức Chúa Jesus thấy nàng khóc, và những người Do-thái đi với nàng khóc, Ngài bồi hồi xúc động 34  và hỏi rằng, “Các ngươi chôn anh ấy ở đâu?”

Họ trả lời Ngài, “Lạy Chúa, xin Ngài đến xem.”

35  Ðức Chúa Jesus khóc. 36  Người Do-thái nói với nhau, “Xem kìa, Ngài yêu mến ông ấy biết bao!” 37  Nhưng một vài người trong họ nói, “Ngài đã mở mắt cho người mù thấy được lại không thể làm cho người nầy khỏi chết sao?”

38  Ðức Chúa Jesus lại xúc động trong lòng; Ngài bước đến phần mộ. Vả, phần mộ là một cái hang, và có một tảng đá nằm chắn ở cửa hang. 39  Ðức Chúa Jesus phán, “Hãy lăn tảng đá ấy đi.”

Ma-thê em gái người chết thưa với Ngài, “Lạy Chúa, anh ấy đã có mùi, vì anh ấy đã chết bốn ngày rồi.”

40  Ðức Chúa Jesus nói với nàng, “Ta há chẳng nói với ngươi rằng nếu ngươi tin, ngươi sẽ thấy vinh hiển của Ðức Chúa Trời sao?”

41  Vậy họ lăn tảng đá ra. Ðức Chúa Jesus ngước mắt lên và nói, “Lạy Cha, Con cảm ơn Cha vì Cha nhậm lời Con. 42  Dù Con biết Cha luôn nhậm lời Con, nhưng Con nói ra như vậy để đám đông đứng quanh đây tin rằng chính Cha đã sai Con.”

43  Sau khi nói như thế, Ngài kêu lớn tiếng, “Hỡi La-xa-rơ, hãy ra!”

44  Người chết bước ra, tay chân còn quấn vải liệm, và mặt vẫn còn phủ khăn. Ðức Chúa Jesus phán, “Hãy gỡ ra, và để anh ấy đi.”

45  Nhiều người Do-thái đến thăm Ma-ry thấy việc Ðức Chúa Jesus đã làm thì tin Ngài. 46  Nhưng vài người trong họ đi gặp những người Pha-ri-si và báo cho họ những gì Ðức Chúa Jesus đã làm.

47  Các trưởng tế và những người Pha-ri-si triệu tập một phiên họp của Hội Ðồng Lãnh Ðạo và nói, “Chúng ta phải làm gì đây? Vì người nầy đã làm quá nhiều phép lạ. 48  Nếu chúng ta cứ để như thế, dân sẽ tin người ấy hết, rồi người Rô-ma sẽ đến tiêu diệt nơi nầy và cả nước chúng ta.”

49  Một người trong Hội Ðồng tên là Cai-a-pha, làm thượng tế năm ấy, phát biểu, “Quý vị chẳng biết gì cả. 50  Tại sao không nghĩ rằng thà một người chết cho toàn dân, còn hơn cả nước phải bị diệt.” 51  Ông ta nói điều đó chẳng phải tự ý mình, nhưng vì ông là thượng tế đương nhiệm, nên ông đã nói tiên tri về việc Ðức Chúa Jesus sẽ chịu chết cho cả nước, 52  và không những cho cả nước, nhưng cũng để quy tụ con cái của Ðức Chúa Trời tản lạc khắp nơi về làm một. 53  Vậy kể từ hôm đó, họ âm mưu với nhau để giết Ngài.

54  Vì thế Ðức Chúa Jesus không còn đi lại công khai giữa người Do-thái nữa, nhưng Ngài đi về miền quê, đến một thành tên là Ép-ra-im, gần đồng hoang, và ở đó với các môn đồ Ngài.

55  Bấy giờ Lễ Vượt Qua của người Do-thái đến gần. Nhiều người từ các miền quê đi lên Giê-ru-sa-lem trước Lễ Vượt Qua để thanh tẩy. 56  Họ tìm kiếm Ðức Chúa Jesus, và khi đứng trong đền thờ, họ nói với nhau, “Quý vị nghĩ thế nào? Ông ấy sẽ lên dự lễ không?” 57  Bấy giờ các trưởng tế và những người Pha-ri-si đã ra lịnh rằng hễ ai biết Ðức Chúa Jesus ở đâu, người ấy phải báo cáo cho họ ngay, để họ đến bắt Ngài.

Giăng 12

Ban Dich 2011 (BD2011)

12 Sáu ngày trước Lễ Vượt Qua, Ðức Chúa Jesus đến Bê-tha-ni, làng của La-xa-rơ, người Ngài đã khiến sống lại từ cõi chết. Người ta dọn tiệc đãi Ngài tại đó. Ma-thê hầu bàn, và La-xa-rơ là một trong những người ngồi cùng bàn với Ngài. Ma-ry lấy một cân dầu cam tùng nguyên chất rất quý giá xức chân Ðức Chúa Jesus, và lau chân Ngài bằng tóc nàng. Mùi dầu thơm ngào ngạt tỏa ra khắp nhà.

Nhưng Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, một trong các môn đồ Ngài, kẻ sắp sửa phản Ngài, nói, “Tại sao không đem bán chai dầu ấy, lấy ba trăm đơ-na-ri giúp người nghèo?” Hắn nói vậy không phải vì hắn lo tưởng gì đến người nghèo, nhưng vì hắn là tay trộm cắp. Hắn giữ túi tiền chung và hay biển thủ tiền trong đó.

Ðức Chúa Jesus nói, “Hãy để mặc nàng, vì nàng đã để dành dầu nầy cho ngày chôn xác Ta. Các ngươi có người nghèo với mình luôn, nhưng các ngươi không có Ta luôn.”

Khi biết Ðức Chúa Jesus đang ở tại đó, một đám đông người Do-thái kéo đến, không chỉ vì họ muốn thấy Ðức Chúa Jesus, nhưng cũng để xem La-xa-rơ, người Ngài đã khiến sống lại từ cõi chết. 10  Các trưởng tế liền bàn mưu để giết luôn La-xa-rơ; 11  bởi vì ông đã sống lại mà nhiều người Do-thái đã bỏ họ và tin Ðức Chúa Jesus.

12  Hôm sau đoàn dân đông về dự lễ nghe tin Ðức Chúa Jesus đang trên đường vào Thành Giê-ru-sa-lem, 13  họ lấy nhánh chà là đi ra đón Ngài và tung hô rằng,

“Hô-san-na!

Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!

Chúc tụng Vua của I-sơ-ra-ên!”

14  Tìm được một con lừa tơ, Ðức Chúa Jesus cỡi lên, y như đã chép,

15  “Hỡi con gái Si-ôn, đừng sợ!

Nầy, Vua ngươi đến, cỡi trên lừa tơ.”

16  Lúc đầu các môn đồ Ngài không hiểu những điều ấy; nhưng sau khi Ðức Chúa Jesus đã được vinh hiển, họ nhớ ra rằng những điều ấy đã được chép về Ngài, và người ta đã làm thành những điều ấy cho Ngài.

17  Ðám đông có mặt với Ngài lúc Ngài gọi La-xa-rơ ra khỏi phần mộ và khiến ông sống lại từ cõi chết đi làm chứng. 18  Vì lẽ ấy dân chúng lũ lượt kéo ra nghênh đón Ngài, bởi họ nghe nói Ngài đã làm phép lạ ấy. 19  Thấy vậy những người Pha-ri-si nói với nhau, “Quý vị có thấy là quý vị chẳng làm được gì chăng? Kìa, cả thiên hạ đều chạy theo ông ấy!”

20  Trong số những người đến thờ phượng trong kỳ lễ có mấy người Hy-lạp. 21  Mấy người ấy đến gặp Phi-líp, là người quê ở Bết-sai-đa miền Ga-li-lê, và yêu cầu rằng, “Thưa ông, chúng tôi mong được gặp Ðức Chúa Jesus.” 22  Phi-líp nói với Anh-rê, rồi Anh-rê và Phi-líp cùng đến thưa với Ðức Chúa Jesus.

23  Ðức Chúa Jesus trả lời họ rằng, “Giờ Con Người được vinh hiển đã đến. 24  Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, nếu hạt lúa mì kia không gieo xuống đất và chết đi, nó chỉ là một hạt; nhưng nếu chết đi, nó sẽ kết quả nhiều. 25  Ai yêu mạng sống mình sẽ mất nó; nhưng ai ghét mạng sống mình trong thế gian nầy sẽ giữ nó được cho sự sống đời đời. 26  Nếu ai phục vụ Ta, người ấy phải theo Ta; Ta ở đâu, tôi tớ Ta cũng ở đó. Nếu ai phục vụ Ta, Cha Ta sẽ tôn quý người ấy. 27  Bây giờ tâm hồn Ta xúc động. Ta sẽ nói gì đây? ‘Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ nầy, nhưng chính vì mục đích ấy mà Con đã đến giờ nầy. 28  Cha ôi, xin làm vinh hiển danh Cha.’”

Bấy giờ có tiếng từ trời vọng xuống rằng, “Ta đã làm vinh hiển rồi và sẽ làm vinh hiển nữa.”

29  Ðám đông đứng đó nghe vậy bèn nói, “Ấy là tiếng sấm nổ,” những người khác lại bảo, “Một thiên sứ đã nói chuyện với Ngài.”

30  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói, “Chẳng phải vì Ta mà tiếng nầy vọng xuống, nhưng vì các ngươi. 31  Bây giờ là lúc thế gian nầy bị phán xét; bây giờ kẻ cai trị thế gian nầy sẽ bị tống ra ngoài. 32  Còn Ta, khi Ta được nhấc lên khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người đến với Ta.” 33  Ngài nói điều ấy để chỉ về Ngài sẽ chết cách nào.

34  Ðám đông nói với Ngài, “Chúng tôi nghe trong sách Luật Pháp dạy rằng Ðấng Christ sẽ còn lại đời đời. Nhưng sao Thầy bảo Con Người phải được nhấc lên? Con Người nầy là ai?”

35  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ánh sáng ở với các ngươi ít lâu nữa. Hãy bước đi trong khi còn ánh sáng, kẻo bóng tối bắt kịp các ngươi; ai đi trong bóng tối không biết mình đi đâu. 36  Trong khi các ngươi còn ánh sáng, hãy tin vào ánh sáng, để các ngươi trở thành con cái của ánh sáng.”

Sau khi nói những lời ấy, Ðức Chúa Jesus rời nơi đó và ẩn mình khỏi họ.

37  Mặc dù Ngài đã làm nhiều phép lạ trước mắt họ, họ vẫn không tin Ngài. 38  Ðiều ấy đã ứng nghiệm lời Tiên Tri I-sa-gia nói trước rằng,

“Lạy Chúa, ai tin những lời chúng con rao báo?

Và cánh tay của Chúa đã được bày tỏ cho ai?”

39  Ðây là lý do họ không tin, vì I-sa-gia cũng đã nói,

40  “Ngài đã làm cho mắt họ mù và lòng họ cứng cỏi,

Kẻo mắt họ thấy được và lòng họ hiểu được,

Rồi họ trở lại, khiến Ta phải chữa lành họ chăng.”

41  I-sa-gia nói những điều ấy khi ông thấy vinh quang của Ngài và nói về Ngài. 42  Dầu vậy vẫn có nhiều người trong giới lãnh đạo tin Ngài, nhưng họ không dám công khai xưng nhận, vì họ sợ người Pha-ri-si loại họ ra khỏi hội đường, 43  bởi họ yêu chuộng sự khen ngợi của loài người hơn sự khen ngợi của Ðức Chúa Trời.

44  Bấy giờ Ðức Chúa Jesus nói lớn tiếng, “Ai tin Ta chẳng phải chỉ tin Ta nhưng tin Ðấng đã sai Ta. 45  Ai thấy Ta là thấy Ðấng đã sai Ta. 46  Ta là ánh sáng đã đến thế gian, để ai tin Ta sẽ không còn ở trong tối tăm. 47  Nếu ai nghe lời Ta và không vâng giữ, Ta sẽ không đoán xét người ấy; vì Ta đến không để đoán xét thế gian nhưng để cứu thế gian. 48  Ai khước từ Ta và không nhận lời Ta, đã có một thẩm phán đoán xét rồi. Trong ngày cuối cùng, những lời Ta đã phán sẽ là thẩm phán đoán xét người ấy. 49  Vì Ta không nói theo ý riêng mình, nhưng Cha, Ðấng đã sai Ta, truyền cho Ta phải nói điều gì và giảng điều gì. 50  Ta biết mệnh lệnh của Ngài là sự sống đời đời; vì thế những gì Ta nói là nói như Cha đã bảo Ta.”

Giăng 13

Ban Dich 2011 (BD2011)

13 Trước Lễ Vượt Qua, Ðức Chúa Jesus biết giờ Ngài phải rời thế gian nầy để về với Ðức Chúa Cha đã đến. Ngài đã yêu thương những người thuộc về Ngài trong thế gian, Ngài yêu thương họ đến cuối cùng. Trong bữa ăn tối, Ác Quỷ đã đặt mưu phản vào lòng Giu-đa Ích-ca-ri-ốt con Si-môn. Ðức Chúa Jesus biết Ðức Chúa Cha đã trao mọi sự trong tay Ngài, và biết rằng Ngài từ Ðức Chúa Trời đến và sẽ trở về với Ðức Chúa Trời, Ngài đứng dậy khỏi bàn ăn, cởi áo ngoài ra, và lấy khăn quấn ngang lưng Ngài. Kế đó Ngài đổ nước vào chậu và bắt đầu rửa chân cho các môn đồ, rồi dùng chiếc khăn đã quấn ngang lưng mà lau chân họ.

Khi Ngài đến với Phi-rơ, ông nói với Ngài, “Lạy Chúa, Ngài sẽ rửa chân cho con sao?”

Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với ông, “Bây giờ ngươi không hiểu những điều Ta làm, nhưng sau nầy ngươi sẽ hiểu.”

Phi-rơ nói với Ngài, “Không bao giờ con để Ngài rửa chân cho con.”

Ðức Chúa Jesus trả lời ông, “Nếu Ta không rửa chân cho ngươi, ngươi không có phần gì với Ta.”

Si-môn Phi-rơ nói với Ngài, “Lạy Chúa, xin Ngài không chỉ rửa chân cho con, nhưng xin rửa cả tay và đầu con nữa.”

10  Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Người nào đã tắm thì chỉ cần rửa chân, vì toàn thân đã sạch; các ngươi đã được sạch, nhưng không phải tất cả các ngươi đều sạch.” 11  Vì Ngài biết ai sắp phản Ngài, nên Ngài nói, “Không phải tất cả các ngươi đều sạch.”

12  Sau khi rửa chân cho các môn đồ, Ngài mặc áo choàng lại, ngồi vào chỗ cũ, rồi nói, “Các ngươi hiểu điều Ta vừa mới làm cho các ngươi chăng? 13  Các ngươi gọi ta là ‘Thầy’ và ‘Chúa.’ Các ngươi gọi thế là đúng lắm, vì Ta thật như vậy. 14  Thế thì nếu Ta là Chúa và Thầy mà đã rửa chân các ngươi, các ngươi cũng hãy rửa chân cho nhau. 15  Vì Ta đã làm gương cho các ngươi, để các ngươi cũng làm như Ta đã làm. 16  Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, tôi tớ không lớn hơn chủ, sứ giả không lớn hơn người sai phái mình. 17  Nếu các ngươi biết những điều nầy, các ngươi sẽ được phước miễn là các ngươi làm theo. 18  Ta không nói về tất cả các ngươi. Ta biết Ta đã chọn ai, nhưng lời nầy trong Kinh Thánh phải được ứng nghiệm, ‘Kẻ ăn bánh của Ta đã giở gót nghịch lại Ta.’

19  Bây giờ Ta nói với các ngươi điều nầy, trước khi việc đó xảy ra, để khi việc đó xảy ra, các ngươi có thể tin Ta là Ðấng ấy. 20  Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, ai tiếp người Ta sai đi là tiếp Ta, và ai tiếp Ta là tiếp Ðấng đã sai Ta.”

21  Sau khi Ðức Chúa Jesus nói những lời đó, Ngài xúc động trong lòng và nói rõ, “Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, một người trong các ngươi sẽ phản Ta.”

22  Các môn đồ nhìn nhau và phân vân không biết Ngài nói ai. 23  Một trong các môn đồ, người được Ðức Chúa Jesus thương yêu, đang ngồi bên cạnh Ngài, 24  Si-môn Phi-rơ ra dấu cho người ấy, bảo hỏi Ngài, ai là người Ngài đã nói. 25  Người ấy nghiêng đầu qua trước ngực Ðức Chúa Jesus và hỏi, “Lạy Chúa, người ấy là ai vậy?”

26  Ðức Chúa Jesus đáp, “Ấy là người Ta chấm miếng bánh nầy và đưa cho.” Rồi Ngài chấm một miếng bánh và đưa cho Giu-đa Ích-ca-ri-ốt con Si-môn. 27  Sau khi hắn nhận miếng bánh, Sa-tan nhập vào hắn. Ðức Chúa Jesus nói với hắn, “Việc ngươi tính làm, hãy làm mau đi.”

28  Không ai ngồi quanh bàn biết tại sao Ngài nói với hắn như vậy. 29  Số là Giu-đa giữ túi tiền chung, nên vài người nghĩ rằng có lẽ Ðức Chúa Jesus muốn hắn đi mua những đồ cần dùng cho ngày lễ hoặc đi giúp đỡ người nghèo nào đó. 30  Giu-đa nhận miếng bánh xong, hắn lập tức ra đi. Lúc ấy trời đã tối.

31  Khi hắn đã đi rồi, Ðức Chúa Jesus nói, “Bây giờ Con Người được vinh hiển, và Ðức Chúa Trời được vinh hiển nơi Người. 32  Nếu Ðức Chúa Trời được vinh hiển nơi Người, Ðức Chúa Trời cũng sẽ làm vinh hiển Người trong chính Ngài, và sẽ làm vinh hiển Người tức thì.

33  Hỡi các con thơ của Ta, Ta sẽ ở với các con ít lâu nữa thôi. Các con sẽ tìm Ta, và như Ta đã nói với người Do-thái, bây giờ Ta cũng nói với các con: nơi Ta đi, các con không thể đến. 34  Ta ban cho các con một điều răn mới: các con phải yêu thương nhau, như Ta đã yêu thương các con, các con cũng hãy yêu thương nhau. 35  Nếu các con yêu thương nhau thì qua đó mọi người sẽ biết các con là môn đồ Ta.”

36  Si-môn Phi-rơ thưa với Ngài, “Lạy Chúa, Ngài sẽ đi đâu?”

Ngài đáp, “Nơi Ta đi, bây giờ ngươi không thể đi theo, nhưng sau nầy ngươi sẽ đi theo.”

37  Phi-rơ hỏi Ngài, “Lạy Chúa, tại sao con không thể đi theo Ngài bây giờ? Con sẵn sàng hy sinh tính mạng con cho Ngài.”

38  Ðức Chúa Jesus phán, “Ngươi sẵn sàng hy sinh tính mạng ngươi cho Ta sao? Quả thật, quả thật, Ta nói với ngươi, trước khi gà gáy, ngươi sẽ chối Ta ba lần.”

Giăng 14

Ban Dich 2011 (BD2011)

14 “Lòng các ngươi đừng bối rối; hãy tin Ðức Chúa Trời, và hãy tin Ta nữa. Trong nhà Cha Ta có nhiều chỗ ở; nếu không như thế, Ta đã bảo cho các ngươi rồi. Ta đi chuẩn bị một chỗ cho các ngươi. Nếu Ta đi và chuẩn bị một chỗ cho các ngươi, Ta sẽ trở lại để đem các ngươi đi với Ta, hầu Ta ở đâu, các ngươi cũng ở đó. Các ngươi biết Ta đi đâu và biết đường đến đó.”

Thô-ma thưa với Ngài, “Lạy Chúa, chúng con không biết Ngài đi đâu, làm sao biết đường đến đó được?”

Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Ta là con đường, chân lý, và sự sống. Không ai đến với Cha mà không qua Ta. Nếu các ngươi biết Ta, các ngươi cũng biết Cha Ta; từ nay trở đi, các ngươi biết Ngài và đã thấy Ngài.”

Phi-líp thưa với Ngài, “Lạy Chúa, xin chỉ Cha cho chúng con thì chúng con mãn nguyện rồi.”

Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Hỡi Phi-líp, Ta đã ở với các ngươi khá lâu mà các ngươi vẫn chưa biết Ta sao? Ai thấy Ta tức là thấy Cha. Sao ngươi còn hỏi, ‘Xin chỉ Cha cho chúng con’? 10  Ngươi không tin rằng Ta ở trong Cha, và Cha ở trong Ta sao? Những lời Ta nói với các ngươi chẳng phải tự Ta nói, nhưng là Cha, Ðấng ở trong Ta, đang làm việc của Ngài. 11  Khi Ta nói Ta ở trong Cha và Cha ở trong Ta, hãy tin Ta; bằng không, hãy dựa vào những việc Ta làm mà tin Ta. 12  Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, ai tin Ta cũng sẽ làm việc Ta làm, và sẽ làm những việc lớn hơn, vì Ta trở về với Cha.

13  Các ngươi nhân danh Ta cầu xin bất cứ điều chi, Ta sẽ làm cho, để Cha được tôn vinh nơi Con. 14  Nếu các ngươi nhân danh Ta cầu xin điều chi, Ta sẽ làm cho.”

15  “Nếu các ngươi yêu kính Ta, hãy vâng giữ các điều răn Ta. 16  Ta sẽ cầu xin Cha, và Cha sẽ ban cho các ngươi một Ðấng An Ủi khác, để Ngài có thể ở với các ngươi mãi mãi. 17  Ngài là Thần của sự thật mà thế gian không thể nhận lấy, vì thế gian không thấy Ngài và không biết Ngài, nhưng các ngươi biết Ngài, vì Ngài ở với các ngươi và sẽ ở trong các ngươi.

18  Ta sẽ không bỏ các ngươi mồ côi đâu, Ta sẽ trở lại với các ngươi. 19  Không bao lâu nữa thế gian sẽ không thấy Ta, nhưng các ngươi sẽ thấy Ta; vì Ta sống, các ngươi cũng sẽ sống. 20  Trong ngày đó các ngươi sẽ biết rằng Ta ở trong Cha Ta, các ngươi ở trong Ta, và Ta ở trong các ngươi. 21  Ai có những điều răn của Ta và vâng giữ, ấy là người yêu kính Ta; người nào yêu kính Ta sẽ được Cha Ta yêu thương, và Ta sẽ yêu thương người ấy và bày tỏ chính mình Ta cho người ấy.”

22  Giu-đa, không phải là Ích-ca-ri-ốt, thưa với Ngài, “Lạy Chúa, tại sao Ngài chỉ bày tỏ Ngài cho chúng con mà không cho cả thế gian?”

23  Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với ông, “Ai yêu kính Ta sẽ vâng giữ lời Ta. Cha Ta sẽ yêu thương người ấy. Chúng Ta sẽ đến với người ấy, và Chúng Ta sẽ ở với người ấy. 24  Kẻ nào không yêu kính Ta sẽ không vâng giữ lời Ta. Những lời các ngươi nghe không phải lời Ta, nhưng là của Cha, Ðấng đã sai Ta.

25  Ta nói những điều nầy với các ngươi khi Ta còn ở với các ngươi. 26  Nhưng Ðấng An Ủi, Ðức Thánh Linh, Ðấng Cha nhân danh Ta phái đến, sẽ dạy các ngươi mọi sự và sẽ làm các ngươi nhớ lại mọi điều Ta đã nói với các ngươi.

27  Ta để sự bình an lại với các ngươi; Ta ban sự bình an của Ta cho các ngươi; Ta ban cho các ngươi không như thế gian cho. Lòng các ngươi đừng bối rối và đừng sợ hãi.

28  Các ngươi đã nghe Ta nói, ‘Ta đi, rồi Ta sẽ trở lại với các ngươi.’ Nếu các ngươi yêu kính Ta, các ngươi nên vui mừng, vì Ta đi về với Cha, bởi Cha vĩ đại hơn Ta.

29  Ta nói điều nầy với các ngươi bây giờ, trước khi nó xảy ra, để khi nó xảy ra, các ngươi có thể tin. 30  Ta sẽ không nói với các ngươi nhiều hơn, vì kẻ cai trị thế gian nầy sắp đến, và nó chẳng có quyền gì trên Ta; 31  nhưng để thế gian biết rằng Ta yêu kính Cha, Ta sẽ làm những gì Cha truyền cho Ta. Hãy đứng dậy, chúng ta hãy rời khỏi đây.”

Giăng 15

Ban Dich 2011 (BD2011)

15 “Ta là cây nho thật, Cha Ta là người trồng nho. Hễ nhánh nào trong Ta không kết quả, Ngài chặt bỏ; còn nhánh nào kết quả, Ngài tỉa sửa để được kết quả hơn. Các ngươi đã được trong sạch nhờ lời Ta đã phán với các ngươi. Hãy ở trong Ta thì Ta ở trong các ngươi. Như nhánh nho không thể tự nó kết quả nếu không dính vào cây nho, cũng vậy, các ngươi không thể tự mình kết quả nếu không ở trong Ta.

Ta là cây nho, các ngươi là nhánh; ai ở trong Ta, và Ta ở trong người ấy, người ấy sẽ kết nhiều quả, vì ngoài Ta các ngươi chẳng làm chi được. Nếu ai không ở trong Ta, người ấy như nhánh nho bị ném ra ngoài, và bị khô đi; người ta lượm những nhánh ấy, quăng chúng vào lửa, và chúng bị thiêu rụi. Nếu các ngươi ở trong Ta, và những lời Ta ở trong các ngươi, hãy cầu xin điều mình muốn, các ngươi sẽ được điều đó. Bởi điều nầy Cha Ta được tôn vinh, đó là các ngươi kết nhiều quả, và trở thành những môn đồ của Ta.

Như Cha đã yêu thương Ta, Ta cũng đã yêu thương các ngươi; hãy cứ ở trong tình yêu của Ta. 10  Nếu các ngươi vâng giữ các mệnh lệnh của Ta, các ngươi sẽ ở trong tình yêu của Ta, như Ta đã vâng giữ các mệnh lệnh của Cha Ta, và ở trong tình yêu của Ngài.

11  Ta nói với các ngươi những điều nầy để niềm vui của Ta ở trong các ngươi, và để niềm vui của các ngươi được trọn vẹn.

12  Ðây là mệnh lệnh của Ta: các ngươi hãy yêu thương nhau như Ta đã yêu thương các ngươi. 13  Không có tình yêu nào lớn hơn điều nầy: hy sinh tính mạng mình vì bạn. 14  Các ngươi là bạn Ta nếu các ngươi làm những điều Ta truyền cho các ngươi. 15  Ta không gọi các ngươi là đầy tớ nữa, vì đầy tớ không biết các việc chủ mình làm; nhưng Ta gọi các ngươi là bạn, vì Ta đã tỏ cho các ngươi biết mọi điều Ta đã nghe nơi Cha Ta. 16  Không phải các ngươi đã chọn Ta, nhưng Ta đã chọn các ngươi và bổ nhiệm các ngươi để các ngươi ra đi và kết quả, và thành quả của các ngươi sẽ còn lại, và để khi các ngươi nhân danh Ta cầu xin Cha điều chi, Ngài có thể ban điều ấy cho các ngươi. 17  Ta truyền cho các ngươi điều nầy: các ngươi hãy yêu thương nhau.”

18  “Nếu thế gian ghét các ngươi, hãy biết rằng họ đã ghét Ta trước khi họ ghét các ngươi. 19  Nếu các ngươi thuộc về thế gian, thế gian sẽ yêu mến những kẻ thuộc về nó; nhưng vì các ngươi không thuộc về thế gian, và Ta đã chọn các ngươi ra khỏi thế gian, nên thế gian ghét các ngươi. 20  Hãy nhớ lời Ta đã nói với các ngươi, ‘Ðầy tớ không lớn hơn chủ mình.’ Nếu họ đã bắt bớ Ta, họ sẽ bắt bớ các ngươi; nếu họ vâng giữ lời Ta, họ cũng sẽ vâng giữ lời các ngươi. 21  Nhưng vì danh Ta họ sẽ làm những điều ấy cho các ngươi, vì họ không biết Ðấng đã sai Ta. 22  Nếu Ta không đến và không nói cho họ biết, họ chẳng có tội gì, nhưng bây giờ họ không thể bào chữa cho tội của họ. 23  Ai ghét Ta cũng ghét Cha Ta. 24  Nếu Ta không làm giữa họ những việc chưa ai làm, họ không có tội gì, nhưng bây giờ họ đã thấy rõ những việc ấy rồi mà vẫn còn ghét Ta và ghét cả Cha Ta. 25  Như vậy là ứng nghiệm lời đã viết trong Luật Pháp của họ, ‘Họ đã ghét Ta vô cớ.’

26  Khi Ðấng An Ủi đến, Ngài sẽ làm chứng về Ta; Ngài là Ðấng Ta sẽ từ Cha phái đến các ngươi; Ngài là Thần của sự thật ra từ Cha. 27  Các ngươi cũng sẽ làm chứng về Ta, vì các ngươi đã ở với Ta từ đầu.”

Giăng 16

Ban Dich 2011 (BD2011)

16 “Ta nói với các ngươi những điều ấy để các ngươi không vấp ngã. Họ sẽ trục xuất các ngươi ra khỏi hội đường. Thật vậy, sẽ có lúc những kẻ giết các ngươi tưởng họ đang phục vụ Ðức Chúa Trời! Họ sẽ làm những điều ấy vì họ không biết Cha hoặc Ta. Nhưng Ta báo trước các ngươi những điều ấy, để khi chúng xảy đến, các ngươi có thể nhớ lại rằng Ta đã báo trước cho các ngươi về chúng. Ta không nói những điều ấy với các ngươi lúc bắt đầu, vì Ta luôn ở với các ngươi. Nhưng bây giờ Ta đi về cùng Ðấng đã sai Ta, thế mà không ai trong các ngươi hỏi Ta, ‘Thầy đi đâu?’

Vì Ta đã nói những điều ấy với các ngươi, lòng các ngươi chứa chan sầu não. Tuy nhiên, Ta nói thật với các ngươi: Ta đi là ích lợi cho các ngươi, vì nếu Ta không đi, Ðấng An Ủi sẽ không đến với các ngươi; nhưng nếu Ta đi, Ta sẽ phái Ngài đến với các ngươi. Khi Ngài đến, Ngài sẽ cáo trách thế gian về tội lỗi, về sự công chính, và về sự phán xét. Về tội lỗi vì họ không tin Ta, 10  về sự công chính vì Ta đi về cùng Cha và các ngươi sẽ không thấy Ta nữa, 11  và về sự phán xét, vì kẻ cai trị thế gian nầy đã bị xét xử rồi.

12  Ta còn nhiều điều nữa muốn nói với các ngươi, nhưng những điều đó cao quá sức các ngươi. 13  Khi Thần của sự thật đến, Ngài sẽ dẫn các ngươi vào mọi sự thật, vì Ngài sẽ không tự mình nói điều gì, nhưng sẽ nói những gì Ngài đã nghe, và Ngài sẽ thông báo cho các ngươi những việc sẽ xảy đến. 14  Ngài sẽ tôn vinh Ta, vì những gì Ngài nhận được về Ta, Ngài sẽ báo cho các ngươi. 15  Tất cả những gì Cha có là của Ta. Vì thế Ta nói: những gì Ngài nhận được về Ta, Ngài sẽ báo cho các ngươi.”

16  “Còn ít lâu nữa các ngươi sẽ không thấy Ta, rồi sau một ít lâu các ngươi lại thấy Ta.”

17  Bấy giờ một vài môn đồ nói với nhau, “Thầy muốn nói gì khi Thầy nói, ‘Còn ít lâu nữa các ngươi sẽ không thấy Ta, rồi sau một ít lâu các ngươi lại thấy Ta’, và ‘Vì Ta đi về cùng Cha?’” 18  Rồi họ nói, “Thầy muốn nói gì khi nói, ‘Còn ít lâu nữa’? Chúng ta không hiểu Thầy muốn nói gì.”

19  Ðức Chúa Jesus biết ý họ muốn hỏi Ngài, nên Ngài nói với họ, “Có phải các ngươi đang hỏi nhau về điều Ta vừa nói, ‘Còn ít lâu nữa các ngươi sẽ không thấy Ta, rồi sau một ít lâu các ngươi lại thấy Ta’ chăng? 20  Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, các ngươi sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng; các ngươi sẽ sầu thảm, nhưng nỗi sầu thảm của các ngươi sẽ biến thành niềm vui. 21  Người đàn bà đau đớn lúc lâm bồn vì giờ sinh con đã đến, nhưng khi đứa con chào đời, người ấy không còn nhớ đến nỗi đau đớn nữa, nhưng vui mừng vì đã sinh ra một người trong thế gian. 22  Các ngươi cũng vậy, bây giờ các ngươi buồn rầu, nhưng khi thấy lại Ta, các ngươi sẽ vui mừng, và không ai có thể lấy đi niềm vui ấy của các ngươi. 23  Ngày ấy các ngươi sẽ không hỏi Ta điều gì nữa. Quả thật, quả thật, Ta nói với các ngươi, bất cứ điều chi các ngươi nhân danh Ta cầu xin Cha, Ngài sẽ ban cho các ngươi. 24  Cho đến bây giờ các ngươi vẫn chưa nhân danh Ta cầu xin điều chi; hãy cầu xin, các ngươi sẽ nhận được, để niềm vui của các ngươi được trọn vẹn.”

25  “Ta thường dùng ngụ ngôn để nói với các ngươi những điều nầy, nhưng sẽ đến lúc Ta không cần dùng ngụ ngôn để nói với các ngươi nữa, nhưng Ta sẽ nói rõ ràng về Cha cho các ngươi. 26  Ngày ấy các ngươi sẽ nhân danh Ta cầu xin, và Ta sẽ không nói với các ngươi rằng Ta sẽ cầu xin Cha cho các ngươi nữa, 27  vì chính Cha yêu thương các ngươi, bởi các ngươi đã yêu thương Ta và tin rằng Ta từ Ðức Chúa Trời đến. 28  Ta từ Cha đến và đã đến thế gian; rồi đây Ta sẽ lìa thế gian để trở về cùng Cha.”

29  Các môn đồ Ngài nói, “Ồ, bây giờ Thầy nói thẳng ra và không dùng ngụ ngôn nữa. 30  Bây giờ chúng con biết rằng Thầy biết rõ mọi sự và không cần hỏi ai điều gì. Vì vậy chúng con tin rằng Thầy từ Ðức Chúa Trời đến.”

31  Ðức Chúa Jesus đáp lời họ, “Bây giờ các ngươi tin rồi sao? 32  Nầy, giờ đến và đã đến rồi, khi các ngươi bị tan lạc, mỗi người một ngã, và bỏ Ta lại một mình; nhưng Ta không cô đơn, vì Cha ở với Ta. 33  Ta nói những điều nầy với các ngươi, để các ngươi được bình an trong Ta. Các ngươi sẽ bị hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy vững lòng, Ta đã thắng thế gian rồi.”

Giăng 17

Ban Dich 2011 (BD2011)

17 Nói như vậy xong, Ðức Chúa Jesus ngước mắt lên trời và cầu nguyện rằng, “Lạy Cha, giờ đã đến. Xin Cha làm vinh hiển Con của Cha, để Con của Cha làm vinh hiển Cha. Vì Cha đã ban cho Con uy quyền trên mọi loài xác thịt, nên Con sẽ ban sự sống đời đời cho những ai Cha ban cho Con. Ðây là sự sống đời đời: họ nhận biết Cha, Ðức Chúa Trời thực hữu duy nhất, và Ðức Chúa Jesus Christ, Ðấng Cha đã sai đến.

Con đã làm vinh hiển Cha trên đất, hoàn tất công việc Cha giao cho Con làm. Cha ôi, xin Cha làm vinh hiển Con trước mặt Cha bằng vinh hiển Con vốn có nơi Cha trước khi có thế gian.

Con đã bày tỏ danh Cha cho những người Cha ban cho Con trong thế gian. Họ vốn thuộc về Cha. Cha đã ban họ cho Con, và họ đã vâng giữ lời Cha. Bây giờ họ biết rằng những gì Cha ban cho Con đều đến từ Cha. Những lời Cha ban cho Con, Con ban cho họ, và họ đã nhận lấy. Họ biết quả quyết rằng Con từ Cha đến, và họ đã tin rằng Cha đã sai Con. Con cầu xin cho họ. Con không cầu xin cho thế gian nhưng cho những người Cha ban cho Con, vì họ là của Cha. 10  Tất cả những gì của Con là của Cha, những gì của Cha là của Con, và Con được tôn vinh nơi họ.

11  Con không ở thế gian nữa. Con sẽ đi về cùng Cha, nhưng họ còn ở thế gian. Lạy Cha thánh, xin Cha bảo vệ họ, những người Cha ban cho Con trong danh Cha, để họ hiệp một với nhau như Chúng Ta là một. 12  Khi Con còn ở với họ, Con bảo vệ họ trong danh Cha, tức danh Cha ban cho Con; không ai trong họ bị mất, ngoại trừ đứa con của sự hư mất, để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm.

13  Bây giờ Con đi về cùng Cha, và Con nói những điều nầy trong khi còn ở thế gian để họ được hưởng trọn vẹn niềm vui của Con. 14  Con đã ban cho họ lời Cha. Thế gian ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian, cũng như Con không thuộc về thế gian. 15  Con không cầu xin Cha cất họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha bảo vệ họ khỏi Kẻ Ác. 16  Họ không thuộc về thế gian, cũng như Con không thuộc về thế gian. 17  Xin Cha thánh hóa họ bằng sự thật của Cha. Lời Cha chính là sự thật. 18  Như Cha đã sai Con vào trong thế gian, Con cũng sai họ vào trong thế gian. 19  Con vì họ thánh hóa chính mình, để họ cũng có thể được thánh hóa bằng sự thật.

20  Con không chỉ cầu xin cho họ, nhưng cũng cho những ai nghe lời họ tin Con, 21  để tất cả họ sẽ hiệp làm một, như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha, thưa Cha, và để họ có thể ở trong Chúng Ta, hầu thế gian tin rằng Cha đã sai Con.

22  Con đã ban cho họ vinh hiển Cha ban cho Con, để họ có thể hiệp làm một như Chúng Ta là một. 23  Con ở trong họ và Cha ở trong Con để họ có thể hoàn toàn hiệp một, hầu thế gian biết rằng Cha đã sai Con, và Cha yêu thương họ như Cha đã yêu thương Con. 24  Cha ôi, Con muốn Con ở đâu thì những người Cha ban cho Con cũng ở đó với Con, để họ có thể chiêm ngưỡng vinh hiển Cha ban cho Con, vì Cha đã yêu thương Con trước khi sáng thế.

25  Lạy Cha công chính, thế gian không biết Cha, nhưng Con biết Cha, và những người nầy biết Cha đã sai Con đến. 26  Con đã tỏ cho họ biết danh Cha, và Con sẽ cho họ biết nữa, hầu tình yêu thương Cha dành để yêu thương Con có thể ở trong họ, và Con ở trong họ.”

Giăng 18

Ban Dich 2011 (BD2011)

18 Sau khi Ðức Chúa Jesus đã nói những lời ấy, Ngài và các môn đồ Ngài đi qua bên kia Khe Kết-rôn, ở đó có một cái vườn; Ngài và các môn đồ Ngài vào vườn đó. Giu-đa kẻ phản Ngài cũng biết chỗ ấy, vì Ðức Chúa Jesus thường họp với các môn đồ Ngài tại đó. Bấy giờ Giu-đa dẫn một đội lính, cùng thuộc hạ của các trưởng tế và những người Pha-ri-si, mang đèn, đuốc, và vũ khí đến đó.

Ðức Chúa Jesus biết những việc ấy phải xảy đến với Ngài, Ngài bước tới và hỏi, “Các ngươi tìm ai?”

Họ trả lời Ngài, “Jesus người Na-xa-rét.”

Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Chính Ta đây.” Giu-đa, kẻ phản Ngài, cũng đứng chung với họ. Khi Ngài phán với họ, “Chính Ta đây,” họ lùi lại và té xuống đất.

Ngài lại hỏi họ, “Các ngươi tìm ai?”

Họ đáp, “Jesus người Na-xa-rét.”

Ðức Chúa Jesus nói, “Ta đã nói với các ngươi rằng chính Ta đây. Nếu các ngươi tìm Ta, hãy để những người nầy đi.”

Như thế là ứng nghiệm lời Ngài đã nói, “Con không làm mất một người nào Cha đã ban cho Con.”

10  Lúc ấy Si-môn Phi-rơ có một thanh gươm; ông rút ra, tấn công một đầy tớ của vị thượng tế, và chém đứt tai phải người ấy; người đầy tớ ấy tên là Man-chu. 11  Ðức Chúa Jesus bảo Phi-rơ, “Hãy tra gươm ngươi vào vỏ. Chén Cha đã trao cho Ta, Ta không uống sao?”

12  Vậy quân lính, viên sĩ quan chỉ huy, và các thuộc hạ của người Do-thái bắt Ðức Chúa Jesus và trói lại. 13  Trước hết, họ giải Ngài đến An-nát, vì ông ấy là nhạc phụ của Cai-a-pha, vị thượng tế năm đó. 14  Cai-a-pha là người đã khuyên dân Do-thái rằng thà một người chịu chết cho toàn dân thì hơn.

15  Si-môn Phi-rơ với một môn đồ khác đi theo Ðức Chúa Jesus. Nhờ quen biết với vị thượng tế môn đồ đó có thể theo Ðức Chúa Jesus vào sân của dinh thượng tế, 16  nhưng Phi-rơ phải đứng bên ngoài cổng. Người môn đồ quen biết với vị thượng tế đi ra nói với chị gác cổng và đem Phi-rơ vào. 17  Bấy giờ người nữ nô lệ gác cổng nói với Phi-rơ, “Bộ ông không phải là một môn đồ của ông ấy sao?”

Phi-rơ trả lời, “Không phải tôi.”

18  Vì trời lạnh nên các đầy tớ và các thuộc hạ nhóm một đống lửa, rồi đứng chung quanh để sưởi ấm; Phi-rơ cũng đứng sưởi ấm với họ.

19  Bấy giờ vị thượng tế hạch hỏi Ðức Chúa Jesus về các môn đồ Ngài và về những lời dạy của Ngài. 20  Ðức Chúa Jesus trả lời ông, “Ta từng nói công khai giữa thiên hạ; Ta thường giảng dạy trong các hội đường và đền thờ, là những nơi người Do-thái tụ họp; Ta chẳng nói lén lút điều gì. 21  Tại sao ngươi hỏi Ta? Hãy hỏi những người đã nghe Ta nói. Này, họ biết Ta đã nói những gì.”

22  Khi Ðức Chúa Jesus đã nói như vậy, một người trong đám thuộc hạ đứng gần đó tát Ðức Chúa Jesus một cái và nói, “Anh trả lời thượng tế như thế sao?”

23  Ðức Chúa Jesus nói với hắn, “Nếu Ta nói sai, hãy chỉ ra chỗ sai của Ta; còn nếu Ta nói đúng, tại sao ngươi đánh Ta?”

24  An-nát sai giải Ðức Chúa Jesus, vẫn bị trói, đến Cai-a-pha, vị thượng tế đương nhiệm.

25  Khi ấy Si-môn Phi-rơ đang đứng sưởi ấm, chợt có người hỏi ông, “Ông cũng là một môn đồ của ông ấy phải không?”

Phi-rơ chối và nói, “Không phải tôi.”

26  Một trong các đầy tớ của vị thượng tế có bà con với người bị Phi-rơ chém đứt tai nói, “Không phải tôi đã thấy ông trong vườn với ông ấy sao?” 27  Phi-rơ lại chối nữa, ngay lúc đó một con gà cất tiếng gáy.

28  Sáng sớm hôm đó họ giải Ðức Chúa Jesus từ nhà Cai-a-pha đến dinh Tổng Trấn, nhưng chính họ không vào dinh để khỏi bị ô uế hầu có thể ăn Lễ Vượt Qua. 29  Vì thế Phi-lát đi ra gặp họ và hỏi, “Các ngươi cáo buộc người nầy về tội gì?”

30  Họ trả lời và nói với ông, “Nếu người nầy không phải là kẻ làm ác, chúng tôi đã không nộp hắn cho quan.”

31  Phi-lát nói với họ, “Các ngươi hãy dẫn người ấy đi và xử theo luật của các ngươi.”

Người Do-thái trả lời ông, “Chúng tôi không được phép xử tử ai.” 32  Thế là lời Ðức Chúa Jesus đã nói trước về Ngài sẽ chết cách nào có thể được ứng nghiệm.

33  Phi-lát trở vào dinh, sai điệu Ðức Chúa Jesus đến, và hỏi Ngài, “Ngươi có phải là Vua dân Do-thái không?’

34  Ðức Chúa Jesus trả lời, “Ngươi nói điều nầy là tự ý ngươi, hay đã có ai nói với ngươi về Ta?”

35  Phi-lát trả lời, “Ta không phải là người Do-thái, phải không? Chính đồng bào ngươi và các trưởng tế đã nộp ngươi cho ta. Ngươi đã làm gì?”

36  Ðức Chúa Jesus đáp, “Vương quốc Ta không thuộc về thế giới nầy. Nếu vương quốc Ta thuộc về thế giới nầy, các tôi tớ Ta đã chiến đấu, để Ta không bị nộp vào tay người Do-thái, nhưng vương quốc Ta không thuộc về thế giới nầy.”

37  Phi-lát hỏi Ngài, “Vậy ngươi là Vua sao?”

Ðức Chúa Jesus trả lời, “Chính ngươi nói rằng Ta là Vua. Vì lý do đó Ta đã giáng sinh, và vì lý do đó Ta đã đến trong thế gian để làm chứng cho sự thật. Ai thuộc về sự thật thì nghe lời Ta.”

38  Phi-lát nói với Ngài, “Sự thật là gì?”

Sau khi nói như vậy, ông trở ra gặp người Do-thái và nói với họ, “Ta không tìm thấy ông ấy có tội gì. 39  Nhưng các ngươi có được thông lệ: cứ vào Lễ Vượt Qua, ta thả cho các ngươi một người. Các ngươi muốn ta thả ‘Vua dân Do-thái’ ra không?”

40  Họ gào to lại, “Chớ thả người ấy, nhưng Ba-ra-ba.” Vả, Ba-ra-ba là một tên trộm cướp.

Giăng 19

Ban Dich 2011 (BD2011)

19 Bấy giờ Phi-lát truyền đem Ðức Chúa Jesus đi và cho dùng roi dây có móc đánh Ngài. Bọn lính kết một vương miện bằng gai, rồi đội trên đầu Ngài, và khoác lên mình Ngài một áo choàng màu đỏ điều. Ðoạn chúng đến gần Ngài và nói, “Kính chào Vua dân Do-thái!” rồi chúng tát Ngài mấy cái.

Phi-lát lại trở ra và nói với họ, “Nầy, ta đem ông ấy ra, để các ngươi biết rằng ta không tìm thấy ông ấy có tội gì.” Bấy giờ Ðức Chúa Jesus đi ra, đầu đội vương miện bằng gai, mình khoác áo choàng màu đỏ điều, Phi-lát nói với họ, “Hãy xem, người ấy.”

Khi các trưởng tế và đám thuộc hạ thấy Ngài, họ la to, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự! Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”

Phi-lát nói với họ, “Các ngươi hãy bắt ông ấy và đóng đinh lấy, vì ta không tìm thấy ông ấy có tội gì.”

Người Do-thái trả lời ông, “Chúng tôi có một luật, và theo luật ấy, hắn phải chết, vì hắn đã tự cho mình là Con Ðức Chúa Trời.”

Khi Phi-lát nghe như thế, ông càng sợ hơn. Ông trở vào dinh và hỏi Ðức Chúa Jesus, “Ngươi từ đâu đến?” Nhưng Ðức Chúa Jesus không trả lời ông. 10  Vì thế Phi-lát nói với Ngài, “Tại sao ngươi không trả lời ta? Ngươi không biết rằng ta có quyền đóng đinh ngươi, và ta cũng có quyền thả ngươi sao?”

11  Ðức Chúa Jesus đáp, “Ngươi không có quyền gì trên Ta, nếu ngươi không được ban cho từ trên. Về việc nầy, kẻ nộp Ta cho ngươi có tội nặng hơn.”

12  Từ lúc đó Phi-lát tìm cách thả Ngài, nhưng người Do-thái la lên, “Nếu quan thả người nầy, quan không là trung thần của Sê-sa. Kẻ nào tự xưng là Vua thì chống nghịch với Sê-sa.”

13  Khi Phi-lát nghe những lời ấy, ông cho dẫn Ðức Chúa Jesus ra, rồi ông ngồi vào ghế xử án tại nơi gọi là Tòa Ðá, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Ga-ba-tha.

14  Bấy giờ là ngày Chuẩn Bị cho Lễ Vượt Qua, vào khoảng mười hai giờ trưa. Ông nói với người Do-thái, “Hãy xem, Vua các ngươi!”

15  Họ la lớn, “Hãy trừ hắn đi! Hãy trừ hắn đi! Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”

Phi-lát hỏi họ, “Ta sẽ đóng đinh Vua các ngươi trên cây thập tự sao?”

Các trưởng tế đáp, “Chúng tôi không có vua nào khác ngoài Sê-sa.”

16  Vậy Phi-lát trao Ngài cho họ để họ đóng đinh Ngài trên cây thập tự. Thế là họ bắt Ðức Chúa Jesus và dẫn đi.

17  Ngài vác thập tự giá của mình đến nơi gọi là Ðồi Sọ, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Gô-gô-tha. 18  Tại đó họ đóng đinh Ngài vào cây thập tự. Có hai người khác cũng bị đóng đinh vào cây thập tự như Ngài; một người bên nầy và một người bên kia, còn Ðức Chúa Jesus ở chính giữa. 19  Phi-lát sai người làm một tấm bảng và gắn vào đầu thập tự giá. Tấm bảng ghi rằng,

“JESUS NGƯỜI NA-XA-RÉT, VUA DÂN DO-THÁI.”

20  Nhiều người Do-thái đã đọc bảng ấy, vì chỗ Ðức Chúa Jesus chịu đóng đinh ở gần thành, và bảng đó được viết bằng tiếng Hê-bơ-rơ, tiếng La-tinh, và tiếng Hy-lạp.

21  Các trưởng tế của dân Do-thái nói với Phi-lát, “Xin quan đừng viết, ‘Vua dân Do-thái’, nhưng xin hãy viết, ‘Hắn nói, Ta là Vua dân Do-thái.’”

22  Phi-lát đáp, “Những gì ta đã viết, ta đã viết rồi.”

23  Khi đóng đinh Ðức Chúa Jesus xong, bọn lính lấy y phục của Ngài chia làm bốn mảnh, mỗi người lấy một mảnh. Chúng cũng lấy chiếc áo dài của Ngài; áo nầy không có đường may, nhưng được dệt liền từ trên xuống dưới. 24  Vậy chúng nói với nhau, “Không nên xé áo nầy ra, nhưng chúng ta hãy bắt thăm, ai trúng nấy được.” Thế là ứng nghiệm lời Kinh Thánh,

“Chúng chia nhau y phục của con; Còn áo dài của con, chúng bắt thăm lấy.”

Ðó là việc bọn lính đã làm.

25  Ðứng tại chân thập tự giá của Ðức Chúa Jesus có mẹ Ngài, chị của mẹ Ngài, Ma-ry vợ của Cơ-lê-ô-pa, và Ma-ry Mạc-đa-len. 26  Ðức Chúa Jesus thấy mẹ Ngài và môn đồ Ngài thương yêu đang đứng gần bên, Ngài nói với mẹ Ngài, “Mẹ ơi, đó là con của mẹ.” 27  Ðoạn Ngài phán với môn đồ ấy, “Ðó là mẹ của ngươi.” Bắt đầu từ giờ đó, môn đồ ấy rước bà về nhà mình.

28  Sau đó Ðức Chúa Jesus biết mọi sự đã hoàn tất, và để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm, Ngài nói, “Ta khát.”

29  Tại đó có một bình đựng đầy giấm. Vậy họ lấy một miếng xốp, thấm đầy giấm, cột vào đầu nhánh cây bài hương, và đưa lên miệng Ngài. 30  Khi Ðức Chúa Jesus nhấm giấm xong, Ngài nói, “Mọi sự đã hoàn tất.” Rồi Ngài gục đầu và trút linh hồn.

31  Vì hôm đó là ngày Chuẩn Bị, người Do-thái không muốn thấy thây người chết còn bị treo trên thập tự giá trong ngày Sa-bát, vì ngày Sa-bát đó rất trọng thể, họ yêu cầu Phi-lát cho đập gãy chân những người bị đóng đinh và gỡ xác xuống.

32  Vậy quân lính đến đập gãy chân người thứ nhất và người kia, hai người cùng bị đóng đinh với Ngài; 33  nhưng khi họ đến chỗ Ðức Chúa Jesus, họ thấy Ngài đã chết rồi, nên họ không đập gãy chân Ngài. 34  Thay vào đó, một tên lính lấy giáo đâm vào hông Ngài, ngay lập tức máu và nước chảy ra. 35  Người chứng kiến việc ấy làm chứng, và lời chứng của người ấy là thật, vì người ấy biết mình nói thật, để các người cũng có thể tin. 36  Những việc ấy đã xảy ra để làm ứng nghiệm lời Kinh Thánh,

“Chẳng một cái xương nào của

Ngài bị gãy.”

37  Lại có chỗ khác trong Kinh Thánh chép,

“Họ sẽ nhìn thấy người mình đã

đâm.”

38  Sau các việc ấy, Giô-sép người A-ri-ma-thê, một môn đồ thầm kín của Ðức Chúa Jesus vì sợ người Do-thái, đến xin Phi-lát để lấy xác Ðức Chúa Jesus đem về chôn cất. Phi-lát chấp thuận. Vậy ông đến lấy xác Ngài và đem đi. 39  Ni-cô-đem, người trước kia đã đến gặp Ðức Chúa Jesus trong ban đêm, cũng đến và mang theo một trăm cân mộc dược trộn với trầm hương. 40  Họ lấy thi hài Ðức Chúa Jesus, dùng vải gai mịn và thuốc thơm bó xác Ngài lại, theo tục khâm liệm của người Do-thái. 41  Vả, gần chỗ Ngài chịu đóng đinh có một cái vườn, trong vườn ấy có một hang mộ còn mới, chưa chôn ai. 42  Vì hôm đó là ngày Chuẩn Bị của người Do-thái và ngôi mộ lại ở gần, nên họ chôn Ðức Chúa Jesus tại đó.

Giăng 20

Ban Dich 2011 (BD2011)

20 Ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn mờ mờ sáng, Ma-ry Mạc-đa-len đến thăm mộ rất sớm, bà thấy tảng đá chận cửa mộ đã bị dời đi. Do đó bà chạy đến gặp Si-môn Phi-rơ và môn đồ kia, người được Ðức Chúa Jesus thương mến, và nói với họ, “Người ta đã đem Chúa ra khỏi mộ, và chúng tôi không biết họ đặt Ngài ở đâu.”

Phi-rơ và môn đồ ấy đi ra, và họ đi đến mộ. Cả hai cùng chạy, nhưng môn đồ ấy chạy nhanh hơn Phi-rơ và đã đến mộ trước. Môn đồ ấy cúi xuống, nhìn vào trong, và thấy cuộn vải liệm nằm đó, nhưng không bước vào. Si-môn Phi-rơ theo đến nơi, ông bước vào trong mộ và thấy cuộn vải liệm nằm đó, còn vải quấn đầu Ngài không nằm chung với cuộn vải liệm, nhưng vẫn còn cuộn lại và ở riêng một nơi. Môn đồ ấy, người chạy đến trước, cũng bước theo vào trong mộ, và khi thấy như thế thì tin. Số là lúc đó họ chưa hiểu Kinh Thánh dạy rằng Ngài phải từ cõi chết sống lại. 10  Sau đó hai môn đồ bước ra và trở về nhà.

11  Tuy nhiên Ma-ry cứ đứng khóc bên ngoài cửa mộ. Bà vừa khóc, vừa cúi xuống, và nhìn vào trong mộ. 12  Bà thấy hai vị thiên sứ y phục trắng xóa đang ngồi ở chỗ xác Ðức Chúa Jesus đã nằm, một vị ngồi ở đàng đầu, và một vị ngồi ở đàng chân. 13  Họ hỏi bà, “Này bà, tại sao bà khóc?”

Bà trả lời họ, “Bởi vì người ta đã đem Chúa của tôi đi, và tôi không biết họ để Ngài ở đâu.” 14  Khi nói xong, bà quay lại và thấy Ðức Chúa Jesus đứng đó, nhưng bà không biết đó là Ðức Chúa Jesus.

15  Ðức Chúa Jesus nói với bà, “Này bà, tại sao bà khóc? Bà tìm ai?”

Tưởng Ngài là người làm vườn, bà nói với Ngài, “Thưa ông, nếu ông đã đem Ngài đi, xin nói cho tôi biết ông đã để Ngài ở đâu, để tôi sẽ đến đem Ngài đi.”

16  Ðức Chúa Jesus nói với bà, “Ma-ry!”

Bà quay hẳn người lại và nói, “Ra-bu-ni!” nghĩa là ‘Thầy!’

17  Ðức Chúa Jesus bảo bà, “Ðừng đụng vào Ta, vì Ta chưa lên cùng Cha, nhưng hãy đi gặp các anh em Ta và nói cho họ biết rằng Ta phải lên cùng Cha Ta và Cha các ngươi, cùng Ðức Chúa Trời của Ta và Ðức Chúa Trời của các ngươi.”

18  Ma-ry Mạc-đa-len đi và loan báo với các môn đồ, “Tôi đã gặp Chúa,” và kể lại những lời Ngài đã nói với bà.

19  Chiều tối hôm đó, ngày thứ nhất trong tuần, các cửa nơi các môn đồ đang ở đều đóng chặt, vì sợ người Do-thái. Ðức Chúa Jesus đến, đứng chính giữa họ, và nói, “Bình an cho các ngươi!”

20  Nói xong, Ngài đưa hai tay và hông Ngài cho họ xem. Các môn đồ mừng rỡ vô cùng khi thấy Chúa. 21  Ðức Chúa Jesus lại nói với họ, “Bình an cho các ngươi! Như Cha đã sai Ta, Ta cũng sai các ngươi.”

22  Nói xong, Ngài hà hơi trên họ và phán với họ, “Hãy nhận lãnh Ðức Thánh Linh. 23  Nếu các ngươi tha tội ai, tội người ấy sẽ được tha. Nếu các ngươi cầm tội ai, tội của người ấy sẽ bị cầm lại.”

24  Nhưng Thô-ma cũng gọi là Ði-đim, một trong nhóm mười hai môn đồ, không có mặt với họ lúc Ðức Chúa Jesus hiện đến. 25  Vì vậy khi các môn đồ nói với ông, “Chúng tôi đã thấy Chúa,” ông trả lời họ, “Nếu tôi không thấy dấu đinh trong hai bàn tay Ngài, nếu tôi không đặt ngón tay tôi vào chỗ có dấu đinh, và đặt bàn tay tôi vào hông Ngài, tôi sẽ không tin.”

26  Tám ngày sau, các môn đồ lại họp nhau trong nhà, Thô-ma cũng có mặt với họ. Khi các cửa đang đóng, Ðức Chúa Jesus hiện đến, đứng chính giữa họ, và phán, “Bình an cho các ngươi!” 27  Ðoạn Ngài nói với Thô-ma, “Hãy để ngón tay ngươi vào đây và hãy xem hai bàn tay Ta, cũng hãy đưa bàn tay ngươi ra và đặt vào hông Ta. Ðừng vô tín, nhưng hãy tin.”

28  Thô-ma trả lời và nói với Ngài, “Lạy Chúa của con và Ðức Chúa Trời của con!”

29  Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Vì ngươi đã thấy Ta, nên ngươi tin. Phước cho những người chẳng hề thấy mà tin!”

30  Ðức Chúa Jesus đã làm nhiều phép lạ khác trước mặt các môn đồ Ngài nhưng không được chép trong sách nầy. 31  Nhưng những việc nầy được chép ra để các người tin rằng Ðức Chúa Jesus chính là Ðấng Christ, Con Ðức Chúa Trời, và để khi tin các người có thể có sự sống trong danh Ngài.

Giăng 21

Ban Dich 2011 (BD2011)

21 Sau các việc đó Ðức Chúa Jesus lại hiện ra cho các môn đồ Ngài tại bờ biển Ti-bê-ri-át. Việc Ngài hiện ra như thế nầy:

Si-môn Phi-rơ, Thô-ma cũng gọi là Con Sinh Ðôi, Na-tha-na-ên quê ở Ca-na miền Ga-li-lê, các con trai của Xê-bê-đê, và hai môn đồ khác họp lại với nhau.

Si-môn Phi-rơ nói với họ, “Tôi đi đánh cá.”

Những người kia trả lời ông, “Chúng tôi sẽ đi với anh.”

Họ đi ra và xuống thuyền, nhưng suốt đêm đó họ chẳng bắt được gì.

Hừng đông đến, Ðức Chúa Jesus đứng trên bờ, nhưng các môn đồ không biết đó là Ðức Chúa Jesus. Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Hỡi các con, các con có bắt được gì không?”

Họ trả lời Ngài, “Không.”

Ngài bảo họ, “Hãy thả lưới xuống bên phải thuyền, các con sẽ bắt được.” Vậy họ thả lưới xuống, rồi không thể kéo lên, vì có quá nhiều cá.

Môn đồ được Ðức Chúa Jesus thương yêu nói với Phi-rơ, “Ấy là Chúa.” Vừa nghe nói, “Ấy là Chúa,” Phi-rơ liền lấy áo choàng khoác lên mình, vì lúc đó ông đang ở trần, rồi nhảy xuống nước. Các môn đồ khác đem thuyền đến phụ kéo một mẻ lưới đầy cá, vì họ không cách bờ bao xa, chỉ khoảng một trăm mét.

Khi lên bờ, họ thấy đã có than đang cháy hực, với cá đang nướng ở trên, và có bánh nữa. 10  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Hãy đem ít cá các ngươi mới bắt được lại đây.”

11  Si-môn Phi-rơ đi lên, kéo lưới vào bờ, mẻ lưới đầy một trăm năm mươi ba con cá lớn, và dù nhiều cá dường ấy, lưới vẫn không rách.

12  Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Hãy lại ăn điểm tâm.” Không môn đồ nào dám hỏi Ngài, “Ngài là ai?” Vì họ đều biết rõ rằng ấy là Chúa.

13  Ðức Chúa Jesus đến, lấy bánh trao cho các môn đồ, rồi Ngài cũng lấy cá và làm như vậy. 14  Ðây là lần thứ ba Ðức Chúa Jesus hiện ra cho các môn đồ Ngài sau khi Ngài từ cõi chết sống lại.

15  Sau khi họ ăn xong, Ðức Chúa Jesus nói với Si-môn Phi-rơ, “Hỡi Si-môn con Giăng, ngươi yêu thương Ta hơn những người nầy chăng?”

Ông đáp, “Lạy Chúa, Ngài biết rằng con yêu mến Ngài.”

Ngài phán với ông, “Hãy cho những chiên thơ Ta ăn.”

16  Ngài lại nói với ông lần thứ hai, “Hỡi Si-môn con Giăng, ngươi yêu thương Ta chăng?”

Ông đáp, “Lạy Chúa, Ngài biết rằng con yêu mến Ngài.”

Ngài phán với ông, “Hãy chăn chiên Ta.”

17  Ngài lại nói với ông lần thứ ba, “Hỡi Si-môn con Giăng, ngươi yêu mến Ta chăng?”

Phi-rơ cảm thấy tự ái bị tổn thương vì Ngài hỏi ông đến lần thứ ba rằng, “Ngươi yêu mến Ta chăng?” Ông thưa với Ngài, “Lạy Chúa, Ngài biết hết mọi sự. Ngài biết rằng con yêu mến Ngài.”

Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Hãy cho chiên Ta ăn. 18  Quả thật, quả thật, Ta nói với ngươi, khi ngươi còn trẻ, ngươi tự thắt lưng cho mình và muốn đi đâu thì đi; nhưng khi ngươi già, ngươi sẽ đưa tay ra, người khác sẽ thắt lưng cho ngươi và dẫn ngươi đến nơi ngươi không muốn tới.”

19  Ngài phán như vậy để chỉ về Phi-rơ sẽ chết cách nào, hầu làm vinh hiển Ðức Chúa Trời. Sau khi nói như vậy xong, Ngài bảo Phi-rơ, “Hãy theo Ta.”

20  Phi-rơ quay lại và thấy môn đồ Ngài yêu thương đi theo; ấy là người trong bữa ăn tối đã nghiêng đầu qua trước ngực Ngài và hỏi, “Lạy Chúa, ai là kẻ sẽ phản Ngài?” 21  Phi-rơ thấy môn đồ ấy, ông hỏi Ðức Chúa Jesus, “Lạy Chúa, còn người nầy thì sao?”

22  Ðức Chúa Jesus đáp, “Nếu Ta muốn người ấy cứ sống cho đến khi Ta đến thì can hệ gì đến ngươi? Phần ngươi, hãy theo Ta.”

23  Lời ấy được đồn giữa vòng anh chị em rằng môn đồ ấy sẽ không chết. Tuy nhiên Ðức Chúa Jesus không nói rằng người ấy sẽ không chết, nhưng Ngài chỉ nói, “Nếu Ta muốn người ấy cứ sống cho đến khi Ta đến thì can hệ gì đến ngươi.”

24  Ðây chính là môn đồ đã làm chứng về những việc nầy và đã viết những điều nầy. Chúng ta biết rằng lời chứng của người ấy là thật.

25  Còn nhiều điều khác mà Ðức Chúa Jesus đã làm; ví bằng người ta phải viết hết từng việc một, thì tôi thiết tưởng cả thế gian cũng không thể chứa hết sách người ta viết ra.



이글을 twitter로 보냅니다 이글을 facebook으로 보냅니다
댓글을 불러오는 중입니다.
번호 제목 작성자 날짜 조회 추천
공지 베트남 요한복음파일 pastors 16.06.10 279 0-0
등록된 글이 없습니다.